
àn Thuật còn anh lại cười như một đứa trẻ vừa được thỏa lòng
mong ước.
Anh
nói: “Trước nay anh chưa từng hôn em.”
Anh và
cô từng có sự tiếp xúc thân mật nhất trên đời, cơ thể giao thoa, hơi thở làm
một, nhưng, anh trước nay lại chưa từng hôn lên môi cô.
“Anh
dọa hai người thôi, thực ra anh đã từ chức rồi, giờ chẳng là gì cả, mấy chuyện
này chẳng liên quan gì đến anh, chỉ có điều anh không muốn anh ta nhìn thấy bộ
dạng đen đủi của anh. Hai người có thể đi bất cứ đâu hai người muốn đi.”
Hàn
Thuật vừa nói vừa mở cửa ra cho cô, gặp ngay Đường Nghiệp đang đứng trước cửa
như có ý phá cửa xông vào.
“Đi đi,
anh tha cho em đấy. Nhưng anh không biết liệu người khác có tha cho em không.”
Anh lại
điềm nhiên ngả người lên chiếc ghế tre, nhắm mắt lại thanh thản, như thể ngay
từ đầu anh đã như vậy, chưa hề có việc gì xảy ra.
Tay Cát
Niên lại trở về với bàn tay Đường Nghiệp, cô có thể cảm nhận được quyết tâm đưa
cô đi của anh.
Đi cùng
anh, còn đợi gì nữa? Cô chẳng có gì cần mang, thế giới nhỏ của cô đã ở trong
tim, ngoài cái đó ra, còn có gì đáng để lưu luyến?
Tương
lai như một con đường chỉ tồn tại trong giây lát đã mở ra trước mắt, Cát Niên
quay đầu lại nhìn mảnh sân đong đầy quá khứ, cô muốn nắm lấy ký ức của mình,
như Châu Tinh Trì trong phim “Tối nay đánh hổ”, đứng trước con đường thời gian
nắm lấy bàn tay Xuân Thiên. Thế nhưng không mang đi được dù gì vẫn là không
mang đi được, ký ức của cô trong thoáng chốc trở nên mờ nhạt.
Đường
Nghiệp kéo cô đi, hai người cuối cùng cũng chạy đến một tương lai không biết
trước.
Nghe
tiếng chân xa dần, Hàn Thuật vẫn không mở mắt, gió lùa lên mặt anh, đây là kiểu
thời tiết anh thích. Giống như một hôm nào đó cũng có cơn gió nhè nhẹ thế này,
hè hết lớp Tám, anh hẹn với Trần Khiết Khiết cùng đi đánh cầu lông, bọn họ đang
đạp xe thì hai đứa trẻ sàn sàn tuổi chạy nhảy liều lĩnh va phải ngã lăn ra đất,
anh bò dậy nhìn thấy Cát Niên thuở niên thiếu kéo tay cậu con trai mặc áo trắng
ấy chạy qua anh, rồi cô quay đầu lại, cười một nụ cười rực rỡ nhất. Anh nhìn
theo hai người họ mất hút trong tầm mắt mới phủi mấy hạt bụi dính trên ống
quần.
Hàn
Thuật đã nghĩ không biết bao nhiêu cái kết cho câu chuyện của mấy người họ,
nhưng giờ anh mới nhận ra, có lẽ tốt nhất là dừng ở đó. Mọi thứ đều không kịp bắt
đầu, mọi thứ đều sẽ không bắt đầu, đương nhiên cũng sẽ không có những khó xử và
nước mắt của màn kết, không có ai phải chịu vết thương lòng.
Thế này
cũng tốt, qua tấm gương trong lòng, Hàn Thuật nhìn thấy một bản ngã đang chẳng
biết xoay xở thế nào mỗi buổi sớm tỉnh dậy. Anh nhìn mình trong gương nói: Tôi
rất ổn, tôi sẽ rất ổn.
Nói
xong những câu ấy, anh bắt đầu yếu đuối khóc, cứ coi đó là sự vui mừng thanh
thản đi.
.
Có
lẽ Phi Minh vẫn không sao lý giải nổi những chuyện cũ lâu năm ấy và ngụ ý trong
năm chữ này, nhưng đây là sự tưởng tượng đẹp đẽ nhất cô bé dùng cách của mình
để xây dựng cho hồi ức.
.
Cát
Niên theo Đường Nghiệp lên một chiếc xe lạ đã đợi rất lâu trong góc tối, chiếc
xe chạy rất nhanh, xuyên qua thành phố, cuối cùng dừng lại ở một bến cảng vắng
vẻ.
Ngoài
ngọn đèn đánh cá được thắp trên chiếc thuyền đen nhẫy duy nhất neo gần bờ, bốn
bề là một màu đen. Sau đó, Cát Niên nhìn thấy ngoài bọn họ và người tài xế
không xuống xe, trên bờ chỉ có một cô gái.
Đường
Nghiệp cũng nhìn thấy cô gái ấy, anh chần chừ trong giây lát, anh không nói gì
nhưng qua đầu ngón tay và lông mày của anh trong khoảnh khắc này, Cát Niên cảm
giác được trái tim anh đang lạnh đi.
Cô gái
vẫn quay lưng về phía họ nghe tiếng liền quay người lại, cô quan sát Đường
Nghiệp và người anh dắt theo. Cô tầm tuổi với Cát Niên, mái tóc được búi lại
một cách tùy ý sau đầu, sự xuất hiện của Cát Niên rõ ràng nằm ngoài dự liệu,
nhưng cô cũng chỉ khẽ nhướn mày. Cô dễ dàng cho người ta một cảm giác, đó là
bất kể thiên biến vạn hóa thế nào cũng không gì có thể khiến cô loạn bước chân.
“Đường
Nghiệp, anh đến rồi đấy à.” Cô nói như thể một người bạn cũ đã đứng đợi từ lâu.
Trong
đêm, ánh sáng hắt ra từ mặt sóng đổ bóng trong mắt Đường Nghiệp, Cát Niên gần
như đã nghĩ anh sẽ bật khóc. Cô vẫn chưa thấy người đàn ông nội tâm này từng
rơi nước mắt.
“Cậu ấy
không đến?” Đường Nghiệp hỏi.
Cô gái
kia gật đầu, “Anh ấy nhờ tôi đến tiễn anh, rất xin lỗi, Đường Nghiệp…”
“Cậu ấy
chết rồi phải không?” Đường Nghiệp ngắt lời cô ấy.
“Anh
biết hết rồi ư?”
Đường
Nghiệp quay mặt đi nhìn về điểm giao thoa giữa mặt biển và trời đêm, anh không
muốn người ta nhìn thấy anh khóc, hai người còn lại chỉ còn biết coi hành động
đó của anh là do cuộc trốn chạy khó khăn trước mắt. Cát Niên không biết đã xảy
ra chuyện gì, nhưng cô có thể hiểu, “cậu ấy” trong câu nói của Đường Nghiệp
chắc hẳn là người đàn ông vừa ấm áp vừa lạnh lùng đeo gọng kính đồi mồi ấy, còn
cô gái đang đứng trước mặt này là người lên kế hoạch cho anh thoát thân cao
chạy ra nước ngoài.
“Tôi
chỉ biết nếu cậu ấy còn sống, cậu ấy nhất định sẽ tới.”
“Anh có
tin không, anh ấy cũng đã nói hệt vậy,