
g trường dành cho con em cán bộ, lên cấp Ba cũng
lại vào một trường gần nhà. Bạn học không phải cùng phố thì cũng chỉ cách một
con ngõ, giờ đùng đùng mọc ra một người ở tận Tân Cương, khó trách Tiểu Nựu
kinh ngạc lạ lẫm.
Khinh
khỉnh thì khinh khỉnh, cuối giờ học hôm đó Chu Tiểu Bắc vẫn hứng thú như thường
cùng Đại Nựu đến phòng tập bóng tham quan cậu “học sinh chuyển trường” từ Tân
Cương. Đến khi Đại Nựu tay run run chỉ hướng cho cô, Tiểu Bắc thất vọng sâu
sắc.
Về sau
Giang Nam từng hỏi cô sao lại thất vọng.
Chu
Tiểu Bắc nói, cô vốn nghĩ mình sẽ nhìn thấy một người hệt như A Phàm Đề (4),
tuy không nhất định phải cưỡi lừa quấn khăn trên đầu nhưng chí ít cũng phải mày
cao mắt sâu, tràn đầy phong tình vùng xa xôi. Đây lại không như vậy, cậu học
sinh chuyển tới từ Tân Cương có khuôn mặt chẳng khác gì người Hán. Lúc đó trong
mắt Chu Tiểu Bắc cậu ta chẳng có gì khác biệt so với con trai chú Vương, anh
trai Đại Nựu, hay đám khỉ trong đội bóng rổ. Càng chẳng ra thể thống nữa là, ngay
đến cái tên cậu ta cũng không có nổi chút Tân Cương.
(4).
Hay còn gọi là Nasreddin Afandi, là một nhân vật có nhiều giai thoại hài hước
nổi tiếng ở vùng Trung Đông, Trung Á, sống trong khoảng thế kỷ XII – XIII, quốc
tịch của ông đến nay vẫn chưa được nghiên cứu rõ ràng, nhưng người dân tộc Duy
Ngô Nhĩ cho rằng ông sinh tại Ca Thập, Tân Cương, Trung Quốc vào thế kỷ XII.
Cậu ta
tên là Giang Nam, chữ Giang trong từ Giang Nam, chữ Nam trong từ Giang Nam.
Nhìn đã
chẳng có gì xuất chúng, tốt xấu cũng nên có một cái tên kiểu như “Mãi Mãi Đề”
chứ.
Hôm đó
Chu Tiểu Bắc sạc cho Đại Nựu một trận rồi mất hứng ra về.
.
Thiếu
nam thiếu nữ cấp Ba bị gió xuân hoóc môn giục giã đã bước đầu hiểu về tình yêu,
không ít các bạn học cùng trang lứa trong lòng đều đã cất giữ một “bí mật nhỏ.”
Đại Nựu cũng không phải ngoại lệ, cô bé thầm thương trộm nhớ anh con trai lớn
nhà chú Vương cùng tầng, nhưng chẳng chịu chuyên tâm chút nào, trong lúc con
trai chú Vương đi học xa nhà, cô hôm nay để ý cán bộ học tập lớp bên, mai lại
chăm chăm ngắm nghía cậu học sinh mới chuyển đến tên Giang Nam, ngày kia nói
không chừng lại chuyển hướng sang anh nhân viên đẹp trai trong cửa hàng nào đó
cũng nên. Chu Tiểu Bắc không phải không có trái tim xuân,nhưng cô chẳng rung
động. Tâm hồn “tuyết trắng” của cô phải giữ để trao cho chàng trai của tương
lai chứ không phải mấy tên nhãi ranh râu còn chưa mọc hết.
Bình
tâm mà nói, Chu Tiểu Bắc nhìn cũng rất được, theo lời mẹ cô nói thì là con gái
được di truyền của mẹ cặp mắt đẹp, sống mũi dọc dừa lại thêm cả dáng người cao
ráo, tuy không thích ăn diện quá nữ tính nhưng đường nét đâu ra đấy. Thế nhưng
nam sinh có thể làm Chu Tiểu Bắc rung động thật sự lại chẳng có lấy một ai, lên
cấp ba cô đã cao hơn mét bảy, ở độ tuổi này những cậu con trai khiến cô có thể
ngước nhìn quả thực không nhiều, còn ánh mắt nhìn xuống của Chu Tiểu Bắc lại có
thể hủy diệt hết lòng son của bất kỳ cậu thiếu niên nào. Số ít hiếm hoi lọt
được vào mắt thì đều trở thành anh em tốt của cô.
Lần thứ
hai cô để ý đến Giang Nam là vì một vụ tranh chấp “phòng thay đồ” của đội bóng
rổ. Hôm đó sau giờ tan học, đám con trai cùng chơi bóng với cô mãi chẳng thấy
mặt mũi đâu, Chu Tiểu Bắc đợi dưới sân bóng đến phát sốt ruột, đang định đi
giục thì thấy Đại Nựu hộc tốc chạy lại báo tin, nghe nói đám người ấy đang đánh
nhau trong phòng thay đồ, có can thế nào cũng không được. Chu Tiểu Bắc trong
lòng bực mình lũ con trai thừa năng lượng, lách qua đám đông học sinh đang chen
chúc, một chân đạp bay cánh cửa yếu ớt như thiếu nữ của phòng thay đồ, nói một
cách nghiêm khắc, bên trong không gọi là “đánh nhau” mà mấy tên con trai đang
xúm vào bắt nạt một người trong số họ, người đó chính là Giang Nam, cậu học
sinh mới chuyển đến từ Tân Cương.
Dù Chu
Tiểu Bắc cũng ngứa mắt tên con trai đến từ miền Tây Bắc xa xôi mà cứ nho nho
nhã nhã như đại tiểu thư này, càng không thích anh ta vì to cao mà được thầy
giáo ép nhét vào đội bóng rổ, nhưng như thế không có nghĩa cô đồng ý cả đám
người xúm lại ức hiếp một người. Chuyện này đã không vẻ vang mà còn phải gọi là
“mất mặt.”
Chu
Tiểu Bắc hiếm khi đánh nhau nhưng cũng chẳng ai dám bắt nạt cô, theo như cách
nói của cô thì cô thuộc dòng “khí tông”, chỉ lấy khí thế để áp địch. Cô đạp cửa
xông vào, chẳng buồn phí lời đập mạnh quả bóng và đám người đang đánh lộn,
người bên trong lập tức dừng lại. Không còn ai động thủ nữa, đó là chuyện đương
nhiên, bởi đây là “phòng thay đồ”, đám nam sinh này sở dĩ chọn nơi đây để giải
quyết ân oán cá nhân lý do lớn nhất cũng vì nơi này là “chốn bí mật”, con gái
tuyệt đối không thể xuất hiện, càng huống hồ là một đứa con gái dẫn theo sau cả
đám người đạp cửa xông vào. Cánh tay dùng để đánh đấm của bọn họ lúc này chỉ
còn biết cuống cuồng che chắn cơ thể. Giang Nam nhờ tình huống này mà thoát
được, đương nhiên màn thoát thân của anh diễn ra sau khi đã vội vàng mặc lại
quần áo. Tình cảnh khó xử này khiến anh là người xông khỏi phòng thay đồ đầu