
ow đưa ra vào năm 1943. Cấu trúc của Tháp nhu cầu có 5 tầng,
trong đó, những nhu cầu con người được liệt kê theo một trật tự thứ bậc hình
kim tự tháp, từ dưới lên trên gồm: Các nhu cầu căn bản nhất thuộc sinh lý cơ
thể; nhu cầu an toàn; nhu cầu được giao lưu tình cảm và được trực thuộc; nhu
cầu được quý trọng, kính mến; nhu cầu về tự thể hiện bản thân.
Nếu như
Cát Niên lo lắng cho cuộc sống sau này của anh thì sao (tuy đây chỉ là suy nghĩ
chủ quan của Hàn Thuật, bản thân anh cũng biết khả năng xảy ra trong thực tế là
cực kỳ thấp nhưng cũng không thể không đề phòng, anh không thể để lòng tin của
Cát Niên vào anh bị ảnh hưởng được), anh vẫn phải cho cô biết, vẫn còn chưa
tuyệt đường, anh vẫn còn một khoản tiết kiệm nho nhỏ, chứng nhận tư cách hành
nghề luật sư cũng đã thi được rồi, chị anh cũng gọi điện từ nước ngoài về bảo
đứng về phía anh, cứ cho cuộc sống không còn được ung dung như trước đây nữa thì
chắc chắn cũng không chết đói.
Cứ như
vậy, Hàn Thuật đã nghĩ rất nhiều, anh cảm thấy cả đời này lòng mình chưa bao
giờ chứa đầy tâm tư đến thế. Nhưng khi đứng trước cổng căn nhà nhỏ của Cát
Niên, một gáo nước lạnh dội xuống đầu anh – qua cánh cổng sắt có thể thấy rõ
bên trong tối om. Cô không có nhà, Hàn Thuật thất vọng.
Tuần
này Cát Niên đều làm sáng, có phải cô đến bệnh viện thăm Phi Minh chăng? Phi
Minh từ sau khi làm phẫu thuật đến giờ vẫn chưa tỉnh, Hàn Thuật cũng đã nghe
nói, anh đang do dự không biết nên gọi điện cho cô hay đến thẳng bệnh viện,
trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng, liền lập tức bắt tay ngay vào hành động.
Anh lắc
lắc cánh cổng đã được khóa chặt, cởi áo khoác ngoài, bám vào song sắt cửa trèo
lên, chẳng buồn nghĩ xem mình bộ dạng áo quần chỉnh tề lại đi làm tiểu nhân
trèo tường thế này có gì không thỏa, càng không lo đến hàng xóm hay người qua
đường liệu có nhầm mình là bọn trộm cắp hại dân hại nước. Đã điên rồi thì điên
thêm chút nữa cho triệt để có gì là không được. Cứ coi là đợi thì anh cũng phải
đứng trong sân nhà cô đợi cô về.
Cũng
may Hàn Thuật chưa từng trễ nãi luyện tập, thân thủ xem như linh hoạt, độ cao
của cánh cổng này chẳng phải trở ngại quá lớn gì với anh, anh chỉ lo cánh cổng
sắt không chịu nổi trọng lượng của mình mà đổ rầm xuống thì Cát Niên quay về
thể nào cũng mắng anh.
Khi anh
thuận lợi đáp xuống mảnh sân, ngoài chiếc áo len mỏng sáng màu và hai bàn tay
bị vương gỉ sắt ra mọi thứ đều ổn, anh tiếp đất rất nhẹ, không hề làm kinh động
bất cứ ai. Mặt trăng đã lên, mảnh sân nhỏ không đèn xem ra cũng không quá tối,
cây tỳ bà đã rụng hết lá đứng im lìm dưới ánh trăng, Hàn Thuật mừng rỡ thấy
chiếc ghế tre trước đây Cát Niên đặt dưới mái hiên vẫn chưa được chuyển vào, là
trời giúp ta, anh cũng chẳng khách khí bước thẳng tới ngả người lên ghế, ngắm
nhìn đám mây bị ánh trăng phân thành quầng tán, tưởng tượng ngày thường cô cũng
một mình ngồi dưới mái hiên thế này.
Mắt cô
sẽ nghĩ gì.
Lòng cô
sẽ nghĩ gì.
Rồi anh
nhắm mắt, dường như làm vậy có thể cảm thấy hơi thở của cô.
Đúng
lúc anh vừa thả người vào không khí hoàn mỹ hòa hợp mình tự tạo nên, một chuyện
kinh động đã xảy ra. Hàn Thuật đột nhiên nghe thấy tiếng cót két, cánh cửa gỗ
sau lưng anh bỗng nhiên mở ra. Anh không hề nghĩ đến trong nhà lại có người,
bất giác giật nảy mình.
Rõ ràng
người bị giật mình không chỉ có mình anh, hai bóng đen bước ra từ cửa cứng đờ
người, đứng sững ngay đó trước tiếng động trên chiếc ghế tre.
“Ai
đấy?”
Hàn
Thuật quên rằng mình cũng là người trèo cổng vào nhà theo “con đường không chính
thống”, chỉ nghi ngờ thời buổi kinh tế ảm đạm này ngay đến một nơi rách nát thế
này cũng thu hút được bọn trộm nên mới thốt ra câu đấy, về sau anh mới nhận ra
người vừa bước ra rất quen, người bị anh dọa đến rúm ró kia chẳng phải chủ nhân
chân chính của ngôi nhà này, Tạ Cát Niên hay sao, nhưng đến khi anh nhìn rõ
bóng người cao gầy đứng cạnh cô mới phát hiện đó hóa ra lại là người đáng nhẽ
vẫn phải ở trong trại tạm giam, Đường Nghiệp.
Anh
chống hai tay vào ghế đứng lên, thầm kêu trời.
Hàn
Thuật vừa trấn tĩnh lại, câu đầu tiên là chỉ thẳng vào Đường Nghiệp nói với Cát
Niên, “Sao anh ta lại ở đây, ai thả anh ta ra?”
Trên
mặt Cát Niên hiện vẻ hoang mang rõ rệt, cô đẩy Đường Nghiệp ra sau lưng mình cố
che cho anh, không sai, cô che cho anh ta. Hàn Thuật thầm cắn chặt răng, đồng
thời cũng có thể xác định một chuyện, Đường Nghiệp tuyệt đối không phải được
thả ra một cách chính đáng. Hơn nữa anh nhận ra trước chuyện liên quan đến
“chính nghĩa” này, anh vẫn để ý một chi tiết, đó là bọn họ đến đèn cũng không
bật, cô nam quả nữ tắt hết đèn điện làm gì trong đó?
Cát
Niên hiểu rõ Hàn Thuật, vì vậy cô là người phản ứng lại trước tiên, nhân lúc
Hàn Thuật còn chưa kịp có hành động gì, cô đẩy Đường Nghiệp một cái, “Đi đi!”
Tay
Đường Nghiệp xách hành lý đơn giản, đây là bỏ trốn.
“Không
được, anh ta không được đi!” Hàn Thuật vươn người định chặn Đường Nghiệp, Cát
Niên kéo anh lại, “Hàn Thuật, van anh đấy!”
Đây
không phải là lần đầu cô van anh, l