
sao lại muốn cho Cát Niên biết.
Điện
thoại của Bình Phượng tắt máy. Cái điện thoại đời cổ đó vốn có vấn đề về pin,
mới dùng chưa được bao lâu đã tự động đen ngóm màn hình, gọi không được cũng
chẳng phải chuyện lần đầu. Cát Niên bàng hoàng ngồi xuống, thấy mình dường như
đã nghĩ đến một đáp án rõ ràng. Chẳng trách hôm đó Bình Phượng nghe về vụ án
của Hàn Thuật lại để ý khác thường như vậy, bởi cô biết chuyện xấu của bố Hàn
Thuật, hơn nữa trong tay lại đã có những bức ảnh này, có lẽ đây chính là một
“vụ lớn” của cô và Vọng Niên, bọn họ câu kết với nhau chụp những bức ảnh này,
lấy đó để ép ông, hoặc là bán cho một người có dụng tâm hòng kiếm khoản chênh lệch
rồi cao chạy xa bay. Nhưng trước khi đi Bình Phượng biết chuyện về Đường Nghiệp
và Hàn Thuật, cô dùng thứ lô gic quá đỗi giản đơn của mình đưa đến một lý luận,
đó là nếu như Hàn Thiết Văn đổ rồi chẳng còn ai làm khó Hàn Thuật nữa, Đường
Nghiệp có thể cũng không cần phải gánh tội, hai người đàn ông có thể đem đến
hạnh phúc cho Cát Niên như thế đều được giải thoát, bởi vậy trước khi đi cô còn
gửi một phần ảnh cho Cát Niên, hy vọng làm vậy có thể giúp được người bạn duy
nhất của mình.
Bình
Phượng có ý tốt, nhưng Cát Niên không sao nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy
được. Những người đó, những việc đó, như một tấm tranh ghép hình được cô từng
miếng từng miếng lắp ghép lại trong đầu, dần dần trở nên rõ ràng.
Chánh
án Hàn liên quan đến vụ án của Hàn Thuật, nhưng ông chưa chắc đã liên quan trực
tiếp đến vụ án của Cục Xây dựng, tay ông không với dài được đến thế, người
khiến Đường Nghiệp hứng tội chắc không phải là ông, bằng không với sự điều tra
sâu dần của mình Hàn Thuật không thể nào lại không phát giác được chút gì. Bình
Phượng không chỉ quen “lão dê béo” của cô mà còn quen người trả tiền cho lão dê
béo, điều này chứng tỏ ông Hàn bị người ta nắm thóp, ông không thể còn chính
nghĩa và sạch sẽ như bề ngoài, nhiều khả năng nhất là ông có quan hệ gián tiếp
với người đứng đằng sau vụ án, chưa biết chừng bọn họ còn nhận hối lộ của cùng
một người, ông sợ rút dây động rừng, sớm muộn gì cũng liên lụy đến mình. Vốn dĩ
ông cho rằng Hàn Thuật trẻ người cùng lắm chỉ gặm được lớp da bên ngoài nên mới
thả cho con trai điều tra, nào ngờ đứa con trai ông một tay dạy nên lại nghiêm
túc với vụ án này như thế, nếu như thật vạch trần được tấm màn đen phía sau Cục
Xây dựng, thành đổ hào cũng chẳng được yên, ông lo sợ nên mới ngăn cản Hàn
Thuật, thậm chí còn không tiếc từ mặt cha con.
Bình
Phượng nghĩ quá ngây thơ, cứ coi như cô may mắn lật đổ được Hàn Thiết Văn,
nhưng người phía sau Đường Nghiệp cũng chức trọng quyền cao như thế, cái tội
này Đường Nghiệp vẫn phải gánh. Còn về Hàn Thuật, đúng là không còn ai ép anh
từ bỏ vụ án này nữa, nhưng Cát Niên có thể đánh cược, thà để Hàn Thuật từ bỏ
một trăm vụ án, anh cũng không muốn nhìn thấy phần “con” của bố mình. Đối với
Hàn Thuật, những tấm ảnh này đủ để hủy hoại toàn bộ tín ngưỡng, toàn bộ tình
cảm của một người con trai đối với bố. Bình Phượng thực lòng muốn giúp Cát
Niên, nhưng cô cũng đồng thời vứt cho Cát Niên một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Tiếp
đó, Cát Niên nấu cơm, tắm rửa, đi ngủ, trong đầu chỉ toàn những tấm hình ấy và
đủ mọi loại câu hỏi. “Vụ lớn” của Bình Phượng và Vọng Niên nếu như thật là kiếm
lợi từ mấy tấm ảnh này thì hai người đó quả là ngu ngốc đến không biết trời cao
đất dày, bọn họ lẽ nào không nghĩ đến hậu quả của việc này sẽ nguy hiểm ra sao
ư? Và còn cô nên làm gì với những bức ảnh này?
Đưa cho
Hàn Thuật? Anh sẽ sụp đổ, dù cô có không mong gặp Hàn Thuật nữa thì cũng không
hề muốn thấy cảnh đó.
Đốt đi?
Những bức ảnh này có còn trong tay Bình Phượng và Vọng Niên không? Bọn họ sẽ
đem ra làm gì? Tống tiền Hàn Thiết Văn? Bán cho người có ý đồ xấu? Kết quả đều
không dám tưởng tượng như nhau. Nếu vậy, giấy không bọc được lửa, giả như Hàn
Thuật sớm muộn rồi cũng sẽ biết, nếu như anh thấy những bức ảnh này sớm hơn,
liệu có phải tuy đau lòng nhưng cũng sẽ sớm chuẩn bị tinh thần, chuyện này sẽ
không phát triển theo chiều hướng xấu.
Cô nhét
đống ảnh xuống gối, trằn trọc ngủ không yên. Trước nay cô vẫn là người nói ít
nghĩ nhiều, nhưng lần này càng nghĩ càng bất an. Làm người đơn giản có lẽ lại
hạnh phúc hơn.
Cứ vậy
cho đến nửa đêm, cuối cùng cô cũng không gắng gượng nổi, dần chìm vào giấc mơ,
cũng may vẫn còn chưa ngủ say nên điện thoại mới reo một tiếng cô đã nhận ra.
Cát Niên cứ nghĩ là Bình Phượng, vội vàng bắt máy, nhưng lại là Hàn Thuật.
“Cát
Niên, em ra đây một lát, anh đang đứng trước cổng nhà em.” Giọng Hàn Thuật rất
bình tĩnh nhưng cũng rất lạ. Cô nhìn đồng hồ, đã ba giờ mười lăm phút sáng. Anh
trước kia tuy càn rỡ nhưng cũng chưa bao giờ quá nửa đêm chạy đến dọa người.
“Sao…
sao thế?” Cát Niên cứ căng thẳng là lại lắp bắp.
Hàn
Thuật không chịu nói trong điện thoại, chỉ bảo cô ra ngoài.
“Anh có
chút chuyện cần nói với em.”
Một dự
cảm không lành chợt như một cơn bão tuyết đổ ụp xuống lòng Cát Niên, không phải
ngay đến anh cũng xảy ra chu