
yện rồi chứ? Cô cũng không rõ nỗi hoang mang rối
loạn trong lòng là từ chuyện nào, nhưng trong giây lát bước xuống giường cô đã
đưa ra một quyết định. Có lẽ cô nên đưa số ảnh này cho Hàn Thuật, có lẽ anh sẽ
vì thế mà hận cô, nhưng cô lờ mờ cảm giác làm vậy là đúng.
Cô lấy
chiếc phong bì từ dưới gối, khoác tạm áo rồi chạy ra. Quả nhiên Hàn Thuật đang
đứng ngoài cổng, quay lưng lại phía cô, nhìn về một nơi tối hù, không biết là
đang nghĩ gì. Anh đứng bao giờ cũng rất thẳng lưng, nhưng lúc này lại có vẻ gì
đó hơi cứng nhắc.
Hàn
Thuật nghe thấy tiếng động liền lập tức quay lại.
Cát
Niên mở cổng, “Vào rồi nói.”
Anh im
lặng gật đầu, đi theo cô vào nhà, hai người đều không ngồi.
Hàn
Thuật hít một hơi, dường như đang nghĩ nên mở miệng thế nào, Cát Niên nắm chặt
chiếc phong bì, cũng đang do dự không quyết.
“Anh có
chuyện này phải nói với em.”
“Em có
chuyện này muốn nói với anh.”
Hai
người suýt nữa cùng đồng thanh nói ra câu này, cả hai cùng lặng người.
Cuối
cùng Cát Niên nói, “Anh nói trước đi.”
Hàn
Thuật đã không còn bộ dạng xuề xòa trước mặt cô như thường ngày, ngược lại, anh
rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến cơn bão tuyết trong lòng Cát Niên bắt
đầu đông cứng lại thành băng Bắc cực.
“Anh
nói đi.” Cô nén cảm giác hoang mang trong lòng cố cười một tiếng, tiếng cười
trong một đêm thế này, ngay cả cô nghe cũng thật cao vót.
“Tạ
Vọng Niên xảy ra chuyện rồi, anh vừa nghe nói, cậu ta giết người, đã bị cảnh
sát bắt, bố mẹ em đều sắp phát điên rồi…”
“Nó
giết ai?” Giọng Cát Niên nghẹn cứng trong cổ họng.
Cô thậm
chí có thể thấy yết hầu Hàn Thuật chuyển động lên xuống vì căng thẳng.
Anh
nói: “Bạn em chết rồi.”
Cát
Niên đột nhiên nhớ đến mẩu tin trên tờ báo chiều. Đáp án đã sớm bày ra ngay
trước mắt cô, là cô vô tâm vô tính.
Bình
Phượng!
Trong
khoảnh khắc đó Cát Niên dường như nhìn thấy máu trên chiếc phong bì trắng xanh
sạch sẽ trên tay mình, trên đó đầy máu của Bình Phượng!
Chiếc
phong bì rơi xuống từ tay cô không báo trước, những manh mối bẩn thỉu lộ ra qua
mép giấy đã được mở.
“Em
không sao chứ, Cát Niên.” Hàn Thuật đỡ lấy cánh tay cô, rồi cúi người xuống
nhặt những thứ bị rơi trên đất.
Và rồi,
anh nhìn thấy những tấm ảnh kia.
.
Thi
thể Bình Phượng được Cát Niên đứng ra thu liệm rồi chôn cất theo cách đơn giản
nhất. Cô đứng trước bia mộ của Bình Phượng, dường như vẫn có thể nhìn thấy nụ
cười ngốc nghếch không để đâu cho hết ấy.
Cô
nói: “Để mình giúp cậu một lần đi, Cát Niên, mình cũng chỉ giúp cậu lần này
thôi.”
Chỉ
lần này thôi, cô đã dùng cả tính mạng của mình.
.
Sau này
Cát Niên cũng quên mất Hàn Thuật rốt cuộc đã đứng bao lâu để xem hết đống ảnh
đó, không sót một tấm nảo.
Cô chỉ
nhớ rất lâu sau đó anh mới hỏi một câu: “Ai đưa cho em?”
Cát
Niên đờ đẫn trả lời: “Người đã chết.”
Thế rồi
hai người đứng đối diện nhau, không ai khóc, không ai có lấy một biểu hiện
thừa. Bọn họ chỉ đứng đó, như hai kẻ ngốc, như hai bức tượng đất đổ nát, như
hai con ma cô độc mất đi linh hồn lúc nửa đêm.
Sau đó
Hàn Thuật ra về, bóng anh rời đi nhìn từ đằng sau hệt như một con thú.
Không, không
phải con thú, nên nói là một con sói nhỏ vừa mở mắt trân trân đứng nhìn bầy sói
nuôi dưỡng nó lần lượt chết đi ngay trước mắt.
Bọn họ
thậm chí còn không thể mở miệng an ủi nhau, cũng như một vết tước rách toác,
hai người đều phải giữ chặt, chỉ cần lỏng tay máu sẽ phun trào, rồi không còn
sống nổi nữa.
Sau này
Cát Niên mới biết, phỏng đoán của mình tối đó đúng đến tám chín phần. Rõ ràng
là loại chuyện vụ án vẫn hay được viết trong mấy quyển văn học vỉa hè, lúc đọc
thì ly kỳ, sau mới phát giác ra sự xấu xí và đẫm máu của nó.
Chánh
án Tòa án Nhân dân tối cao mấy năm nữa là bị lui về tuyến hai, Hàn Thiết Văn
thông qua cậu tài xế nhỏ của mình tình cờ quen biết ngài Diệp và ngài Thôi, hai
doanh nhân thành đạt từ lâu đã “ngưỡng mộ” ông. Hai vị doanh nhân này tận dụng
hết khả năng lôi kéo xây dựng một mối quan hệ tương đối hữu hảo với chánh án
Hàn quyền cao chức trọng. Nếu như đổi lại là mấy năm trước, chánh án Hàn vẫn
lấy ác làm thù, tự coi mình là thanh cao e rằng còn chẳng thèm đếm xỉa đến họ,
ông không thiếu tiền, cũng không thiếu quyền, gì cũng không thiếu, cương định
nguyên tắc không màng dục vọng.
Nhưng
thời cơ hai người đó xuất hiện lại rất tế nhị, bởi cũng đúng khi đó, Hàn Thiết
Văn đột nhiên kinh ngạc nhận ra một sự thật từ một trang công văn nội bộ và
những dấu hiệu quanh mình – ông già rồi, hoặc nói, ông sắp già rồi. Ông không
cần có thêm tiền đồ, danh lợi, nhưng ông không thể chấp nhận mình đang già đi,
bởi ông đã quen với một Hàn Thiết Văn uy nghiêm quyền cao chức trọng, đã quen
với sức mạnh và hoài bão cao xa. Khi ông già đi, khi ông về hưu, không còn
những người cung kính vây quanh ông nữa, không còn sức mạnh một lời nói ngàn
vàng, ông sẽ trở thành lão già lẩm cẩm vừa tưới hoa trên ban công vừa oán trời
trách người. Ông có thể trả bất kỳ giá nào để đổi lại tuổi trẻ của mình, dù chỉ
là một kiểu ảo giác.
Đ