
“Mấy
cậu ấy ngoài phá phách ra thì còn biết cái gì nữa? Em mau xin lỗi người ta đi,
may mà không nghiêm trọng, nếu không thì nhất định phải bắt em bồi thường tiền
thuốc cho bạn mới được.” Thầy chủ nhiệm của Cát Niên không thèm để ý đến lời
của Hàn Thuật.
“Cậu
cần bao nhiêu tiền, tớ trả cậu là được chứ gì?” Hàn Thuật hỏi thẳng Cát Niên.
Cát
Niên hiền lành xua tay liên tiếp: “Không cần đâu, không cần đâu.”
“Nếu có
phải đền tiền thuốc thật, thì cũng phải mời Viện phó Hàn nhà em đến trả tiền
chứ.” Giáo viên chủ nhiệm lớp Cát Niên là một thầy giáo trẻ mới ngoài ba mươi,
nhìn thấy bộ dạng của Hàn Thuật không khỏi bực mình.
Hàn
Thuật không nói được câu nào, mặt cậu vẫn vênh váo kiểu “thầy muốn làm gì thì
làm”.
“Thật
sự là không cần đâu thầy ạ.” Cát Niên gỡ rối. Cô thấy mình thật bất lực, cây
muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Người bị hại là cô đã chấp nhận đen đủi rồi, cô
không muốn tiếp tục lằng nhằng về chuyện này nữa, chỉ muốn nhanh chóng thoát
khỏi vụ mâu thuẫn này, nhưng dường như mọi người xung quanh còn hiếu thắng hơn
cả cô.
“Hàn
Thuật, con trai phải ra dáng con trai chứ, làm sai chuyện gì thì phải dũng cảm
nhận lỗi, chẳng lẽ đến chút phong độ này em cũng không có sao?” Thầy giáo muôn
đời vẫn là thầy giáo, xem ra có vẻ cũng nắm được điểm yếu của bạn Kazuma rồi,
một anh hùng trong tương lai cái gì cũng có thể thiếu, nhưng thứ duy nhất không
thể thiếu được chính là phong độ.
Hàn
Thuật hắng giọng, chầm chậm bước đến trước mặt Cát Niên.
“Tớ, tớ
tha thứ cho cậu rồi.” Cát Niên ngồi trên ghế bất giác giật lùi về phía sau.
“Tớ đã
nói gì đâu, cậu vội vàng gì chứ?” Hàn Thuật cười chế nhạo, trông thái độ của
cậu ta, Cát Niên cảm thấy mình như là một tội nhân đã khiến cậu ta mất phong
độ.
“Xin
lỗi nhé, bạn Tạ Cát Niên, do tớ không cẩn thận, xin hãy tha lỗi cho tớ.” Lúc
trước trông Hàn Thuật có vẻ không được cam tâm cho lắm, nhưng lúc xin lỗi lại
có vẻ rất nghiêm túc, thậm chí cậu còn khom lưng cúi đầu nữa.
Mặt Cát
Niên lại đỏ bừng lên, cô hoang mang đến mức không biết nói gì nữa.
“Ừ,
bình… bình thân.”
Nói
xong, cô hận không thể cắn đứt lưỡi mình được. Cái gì với cái gì chứ, cô đúng
là trúng độc của tiểu thuyết võ hiệp rồi.
Hàn
Thuật nghe xong, nhìn Cát Niên mặt đang đỏ bừng bằng một ánh mắt kỳ quái, cậu
lại khom lưng rồi nói dõng dạc: “Tạ ơn long ân.”
Chu
Lượng, Phương Chí Hòa đều phá lên cười, ngay cả thầy giáo và bác sĩ trực ban
cũng không nhịn được cười.
Cát
Niên không muốn ở đây thêm chút nào nữa, cô tụt xuống ghế, không dám đưa mắt
nhìn bất cứ một ai đứng xung quanh mình, cô nói bằng giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Em đi trước ạ.”
“Thầy
ơi, bọn em đi được chưa ạ?” Hàn Thuật và hai người bạn của cậu ta cùng đồng
thanh hỏi.
Chủ
nhiệm lớp của Cát Niên khua tay: “Đi đi, đừng có đùa nữa đấy.”
“Đi
thôi, Hàn Thuật.” Hai người bạn một béo một gầy đẩy Hàn Thuật ra khỏi phòng y
tế.
Con
trai ai cũng đi vội vã, nhanh như gió, Cát Niên đứng bên ngoài cửa phải tránh
sang một bên nhường cho bọn họ đi trước.
Lúc Hàn
Thuật đi qua Cát Niên còn thì thầm trách móc bọn Chu Lượng: “Tất cả là tại các
cậu múa may vớ vẩn, cái gì mà Thái Cực kiếm pháp, lại còn tuyệt học Võ Đang nữa
chứ, đúng là một mớ hỗn độn. Thôi, không thèm nói với các cậu nữa, tớ còn phải
đi nhặt chổi lại đã, một lúc nữa phải trả lại cho Ủy viên lao động.”
“Hứ,
làm sao mà tớ biết ‘kiếm’ của cậu có mắt được, hay là lát nữa mình luyện tiếp
nhé.”
“Thôi
khỏi, vẫn thấy chưa đủ phiền phức à.”
Mấy
người Hàn Thuật vừa đi vừa nói, một lúc sau, cậu ta cảm thấy có gì đó khác lạ,
quay đầu lại nhìn thì thấy Cát Niên đang đi sau họ khoảng chừng ba mét, trông
thấy Hàn Thuật đứng lại, cô cũng bất giác dừng theo, như thể họ đang chơi trò 1
2 3 người đầu gỗ vậy.
“Đi
theo bọn tôi làm gì vậy hả Lão phật gia?” Hàn Thuật nói với giọng điệu mỉa mai,
dường như cậu đã quên mất đây là con đường duy nhất để rời khỏi phòng y tế.
Cát
Niên mở miệng định nói nhưng lại thôi, cô biết nhất định là Hàn Thuật sẽ thấy
bộ dạng của mình thật nực cười nhưng cuối cùng cô cũng không nhịn nổi: “Ừm, cái
đó, cái Thái Cực kiếm pháp ấy, thật ra mình muốn nói, nó… nó… không phải là của
phái Võ Đang.”
Hàn
Thuật nhìn chằm chằm Cát Niên một lúc, như thể Cát Niên là một vật thể lạ rơi
từ mặt trăng xuống.
“Cô ta
nói cái gì đấy?” Hàn Thuật quay sang hỏi lại các bạn.
Phương
Chí Hòa cố nhịn cười trả lời Hàn Thuật: “Cô ấy nói Thái Cực kiếm pháp của cậu
không phải của phái Võ Đang.”
Hàn
Thuật tiến lên một bước, Cát Niên lùi về phía sau một bước.
“Được
rồi, cậu nói tiếp đi, nói một lần cho xong đi.” Kazuma hiện rõ vẻ mặt tuyệt
vọng.
“Thái
Cực kiếm pháp là của Thái Cực Môn. Phái Võ Đang có Thái Dậu Huyền Môn kiếm, Bát
Tiên kiếm, Cửu Cung Bát Quái kiếm, Long Hoa kiếm… nhưng không có Thái Cực
kiếm.” Cát Niên nhìn vẻ mặt sưng sỉa của Hàn Thuật. Cậu ta bị cận thị từ nhỏ,
nhưng không biết đã làm phẫu thuật từ bao giờ, mắt cậu ta trông rất đẹp, giả dụ
như không có tia nhìn hung dữ như băng tuyết thì thoạt trông lại tưởng cậu đang
nhìn C