
o trúng tuyển của trường Trung học số 7, Vu Vũ thì được nhận
vào một trường dạy nghề cấp Ba.
Ngày
chuyển về nhà, Cát Niên thức dậy rất sớm. Bố cô đã mang những hành lý cồng kềnh
về nhà từ ngày hôm trước, rồi ngay sau đó ông lại phải đi chở hàng đường dài ra
ngoại tỉnh, mẹ cô thì ở nhà trông em, không thể đi được, hai bác cũng có việc
riêng cả rồi thế nên mọi người để cô tự thu xếp nốt những đồ lặt vặt cuối cùng
rồi tự bắt xe buýt về nhà. Cát Niên cảm thấy vui vì điều đó, đi thì tất nhiên
phải đi rồi nhưng trước khi đi cô nhất định phải đến từ biệt Vu Vũ cái đã.
Nghĩ
đến đây Cát Niên lại trở nên lo lắng, làm thế nào để tìm được Vu Vũ? Nhà cậu
không có điện thoại, nếu đến gõ cửa nhà cậu nhỡ người khác nhìn thấy rồi lại
đến tai bác cô thì thế nào cô cũng bị mắng cho một trận. Đang phân vân do dự
thì cô chợt nghe thấy có tiếng người gõ vào cửa kính, đây là ám hiệu mà chỉ cô
và Vu Vũ mới biết mà thôi.
Cát
Niên vui mừng khôn xiết vì sự xuất hiện quá đúng lúc của Vu Vũ. Cô bước ra mở
cửa sổ, đúng là Vu Vũ đang đứng cười hì hì ngay bên ngoài.
Cát
Niên cũng cười nhìn cậu. Trước khi gặp Vu Vũ cô có cảm giác như có bao nhiêu
điều muốn nói với cậu, nhưng khi cơ hội đến rồi thì mãi cô mới thốt ra được một
câu.
“Vu Vũ,
tớ phải đi rồi.”
Giọng
cô bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của mình.
Qua lớp
của kính, Vu Vũ nhìn thấy rõ căn phòng đã rỗng của Cát Niên.
Vu Vũ
nói: “Trường Trung học số 7 tốt hơn trường ở đây, nhà cậu cũng tốt hơn chỗ
này.”
Cát
Niên muốn hỏi: “Cậu sẽ đi tìm tớ chứ? Liệu cậu có quên tớ không?” Nhưng cô lại
nghĩ cho dù bây giờ Vu Vũ nói rằng cậu sẽ không quên nhưng nếu như một ngày nào
đó cậu thực sự quên mất cô thì cô cũng chẳng có cách nào cả.
“Tớ
nhìn thấy cửa hàng của Lâm Hằng Quý lại mở cửa rồi.” Nỗi sợ hãi vẫn tồn tại
trong sâu thẳm trái tim Cát Niên, cô không biết nói với ai, chỉ mong Vu Vũ có
thể hiểu được tâm trạng mình.
“Sợ gì
chứ, tớ sẽ đứng ở nghĩa trang liệt sĩ trông chừng cho cậu, sẽ luôn dõi theo
cậu. Nếu lão ta lại dám làm gì cậu thì tớ quyết giết chết lão!”
Đó là
những lời từ biệt của Cát Niên và Vu Vũ. Cô cứ tưởng rằng cô và Vu Vũ thế nào
cũng phải có một người rơi nước mắt. Bởi vì trong suốt mấy năm nay, trong thế
giới của cả hai thực chất chỉ có nhau mà thôi. Cát Niên trở về nhà, tuy không
phải là xa xôi gì nhưng cơ hội gặp nhau sẽ rất ít, không thể nào thoải mãi thân
thiết như thời gian qua nữa.
Ấy vậy
mà sự thật lại không đến mức bi thương ủy mị như cô dự đoán. Cả hai người bọn
họ cười từ đầu đến cuối, mọi chuyện đều có vẻ rất nhẹ nhàng. Đến phút cuối, Vu
Vũ nói với Cát Niên, cậu đã trồng một cây tỳ bà ngay trong vườn nhà cậu, nhưng
không biết nó có sống được hay không.
Cát
Niên thích quả tỳ bà, chẳng trách Vu Vũ xin cô hạt tỳ bà, hóa ra là để trồng
cây cho cô. Trong lòng Cát Niên tràn ngập niềm vui, cứ như thể cô đã nhìn thấy
lúc cây tỳ bà lớn lên, quả tỳ bà chín vàng ươm đầy cây, vươn ra từ bức tường
rêu phong của nhà Vu Vũ.
Buồn gì
chứ? Nói không chừng đến một ngày nào đó, cô lại có thể ngồi dưới gốc cây tỳ bà
cùng với Vu Vũ, cẩn thận nhặt từng quả tỳ bà rơi dưới đất.
Cây lựu
của Vu Vũ, cây tỳ bà của Cát Niên, tuy không ở cạnh nhau nhưng dù sao cũng có
thể làm bạn với nhau, hơn nữa, thể nào cũng phải có cây ra quả chứ.
Vu Vũ
không hiểu tại sao tự dưng mặt Cát Niên lại đỏ lựng lên như vậy, cô vội vàng
giấu đi sự lúng túng của mình.
“Phải
trồng thêm nhiều cây nữa vào, nếu trong vườn chỉ trồng có mỗi một cây thì thành
ra là chữ ‘khốn’ à, như vậy sẽ không tốt.”
Vu Vũ
cười ngặt nghẽo: “Tạ đại sư ơi, cậu càng ngày càng mê tín rồi đấy, nói như cậu
thì mỗi nhà phải có vài người, nếu nhà chỉ có một người thành chữ ‘tù’ sao?”
Không
có ai ở nhà nên tiếng cười của hai người có thể vang vọng một cách tự do thoải
mái.
Buổi
chiều, Cát Niên thu xếp xong hành lý, từ biệt nhà bác gái.
Cho dù
bạn đã từng rất không thích một nơi nào đó, nhưng sau một thời gian gắn bó thể
nào cũng nảy sinh tình cảm, đến khi phải rời xa nơi đó bạn chắc chắn sẽ cảm
thấy chút gì đó buồn rầu. Đây là điều người ta không có cách nào khống chế
được.
Để chìa
khóa dưới bậc cửa xong, Cát Niên xách một chiếc túi lớn, đơn độc đi trên đường,
cứ đi được một đoạn cô lại ngoái nhìn về phía nghĩa trang liệt sĩ, nơi đó địa
thế cao, đứng ở phía trên, tất cả người đi lại, xe cộ, đường sá ở phía dưới đều
nằm gọn trong tầm mắt.
Sắp đến
trạm xe buýt rồi, ở góc độ này có thể nhìn thấy những mảng màu đỏ ở nghĩa trang
liệt sĩ, đó là hoa của cây lựu đã nở rộ, dưới đó còn có một chấm trắng, chấm
trắng này chính là Vu Vũ.
Cát
Niên có thể tưởng tượng được vẻ mặt tươi cười của Vu Vũ đứng dưới bóng hoa, đầu
cậu ấy trọc lốc, hàm răng cậu ấy sáng bóng dưới ánh mặt trời.
Sau
này, Vu Vũ kể với cô, thực ra lần đó, lúc ngồi dưới gốc cây, cậu bị ngủ gật,
mắt cậu nhắm nghiền, nhưng Cát Niên không hề biết. Cô chỉ tin rằng Vu Vũ sẽ
luôn dõi theo từng bước đi của cô, mãi mãi dõi theo, vì thế mà cô không có gì
phải sợ hãi nữa.
Hai
người bọn họ, một người ngh