
lâu ạ?”
Hàn
Thuật đáp lại: “Mười một năm.”
Nếu
như thời gian có thể quay ngược trở lại thì Hàn Thuật tin rằng mình vẫn sẽ làm
như vậy, bất chấp hậu quả, bất chấp giá nào. Nhưng thời gian không thể quay trở
lại, vì thế mọi câu chuyện đằng sau chữ “sau đó” mãi mãi chỉ là những hoang
tưởng Hàn Thuật dùng để an ủi mình trong suốt những đêm dài thao thức.
.
Sáng
thứ Hai, trên đường đi vào văn phòng làm việc, Hàn Thuật không quên chào hỏi
các đồng nghiệp, thông tin về việc anh chuẩn bị rời khỏi Viện Thành Nam đã lan
truyền khắp cả cơ quan, gần như tất cả các đồng nghiệp đều đã biết anh sắp lên
chức. Chuyển lên Viện Kiểm sát Thành phố đánh dấu một bước ngoặt trong sự
nghiệp, trước sự may mắn này của anh, người ngưỡng mộ cũng có, người bàn tán
xôn xao cũng có, thế nhưng lúc chào hỏi thì vẫn không nằm ngoài các câu sau:
“Hàn
Thuật, thăng tiến rồi đừng quên chúng tớ nhé.”
“Bao
giờ thì chuyển đi đấy? Khi nào đi nhớ phải mời mọi người ăn cơm nhé, coi như
mọi người chia tay anh luôn.”
“Thế
nào, bọn tôi cứ tưởng ông lên thẳng Viện Kiểm sát Thành phố làm việc rồi chứ.”
Hàn
Thuật chỉ cười đáp lại:”Đã ra đâu vào đâu đâu, các cậu lại còn chuẩn bị sẵn
sàng hơn cả tôi cơ à, các cậu lưu luyến tôi như vậy, làm sao mà tôi có thể nhẫn
tâm đi mà không nói gì chứ?”
Cứ như
vậy cho đến tận cửa phòng làm việc, nụ cười trên mặt Hàn Thuật mới tắt đi, anh
mệt mỏi bóp đầu. Anh là con trai của Chánh án Tòa án Nhân dân Tỉnh, đây là “bí
mật” mà tất cả mọi người đều biết mặc dù ít ai người nhắc đến. Tuy cơ quan thẩm
phán và cơ quan giám sát pháp luật thuộc hai ngành khác nhau, nhưng việc bổ
nhiệm chéo ngành đã trở thành thường lệ trong những năm gần đây. Bố của Hàn
Thuật là Hàn Thiết Văn ba năm trước là Viện phó Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao
Tỉnh, mối quan hệ trong giới luật pháp đương nhiên không cần nói ai cũng biết.
Là con trai của Hàn Thiết Văn, việc anh thành công trong sự nghiệp là điều mà
mọi người đều cho là tất nhiên, còn thực tế năng lực của anh thế nào, có nỗ lực
hay không, lại chẳng hề quan trọng chút nào.
Giống
như tất cả những chàng trai kiêu hãnh khác, Hàn Thuật rất phản đối việc cho
thêm chữ “con trai Hàn Thiết Văn” vào trước tên “Hàn Thuật”, khiến đây là định
nghĩa quan trọng nhất về anh trong mắt mọi người. Hồi còn nhỏ, Hàn Thuật thậm
chí đã từng thề là sẽ không bao giờ dựa dẫm vào quan hệ của bố, tự mình gây
dựng sự nghiệp, đương nhiên, bây giờ anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng anh cần có
sự che chở của bố nhưng ít nhất anh cũng hiểu được rằng, trừ phi anh rời hẳn
khỏi ngành luật pháp, còn nếu không thì anh không thể nào thoát khỏi bị ảnh
hưởng quyền uy của ông. Có rất nhiều thứ anh không muốn nhận, bố anh cũng không
yêu cầu người khác cho anh, nhưng rất nhiều người lại chủ động dành cho anh.
Những ưu đãi đó không đâu là không có, khiến anh không thể trốn đi đâu được,
cho đến khi anh chấp nhận nó như một kiểu quy tắc ngầm theo ý nghĩa sâu xa hơn.
Lúc còn
học phổ thông, Hàn Thuật đã từng nghĩ tốt nhất sau này không nên làm nghề gì
liên quan đến ngành luật pháp, anh có thể sẽ là nhà khoa học, kiến trúc sư, bác
sĩ, thậm chí là thương nhân, chứ không bao giờ đi theo con đường của bố mình.
Thế nhưng năng khiếu và sở thích dường như đã có sẵn trong dòng máu anh từ lúc
mới sinh, nên cho dù anh không chịu thừa nhận, nhưng khi lần đầu tiên bước vào
cổng trường Đại học Luật, dòng máu con người anh thật sự đã sôi sục, và rồi anh
thuyết phục mình, có lẽ là do định mệnh bắt anh phải làm nghề này.
Cũng
may mà Hàn Thuật không phải là người cả nghĩ, vì vậy sau một thời gian đi làm,
anh đã ngộ ra một điều, tạm không nói đến việc liệu anh có làm tốt hơn bố được
không, nhưng nếu nó một ngày anh vượt qua bố mình, người ta vẫn sẽ chỉ biết đến
anh với tư cách là người “đứng trên đôi vai của vĩ nhân”. Hoặc giả dụ hồi đó
anh quyết tâm rời bỏ nghề này thì “ảnh hưởng” của Chánh án Hàn vẫn cứ xuất hiện
ở khắp mọi nơi. Người ta thường nói, cuộc sống giống như bị cưỡng hiếp, đằng
nào cũng không thoát được thì chẳng thà hãy hưởng thụ nó, Hàn Thuật cũng nghĩ
như vậy, đã mang tiếng là “con trai Chánh án Hàn” chi bằng hãy xứng đáng với
tên gọi đó, ngẩng cao đầu và làm tốt hơn tất cả những người khác.
Anh thông
minh, có ý chí, hiểu chuyện rồi anh càng chăm chỉ hơn, vẫn sống dưới bóng của
bố, từ nhỏ đến lớn, khó khăn, trắc trở nhìn thấy anh vòng qua đường khác mà đi,
muốn gặp khó khăn cũng không dễ, mặc dù bố anh luôn nói phải cho anh nếm một
vài nỗi vất vả của cuộc đời nhưng thực lòng thì sao nỡ làm vậy. Sống ba mươi
năm nay, anh cũng phải tự thừa nhận mình chưa vấp váp lần nào, chỉ trừ một lần,
đấy chính là lần gặp Tạ Cát Niên. Chỉ một lần đó thôi, nhưng anh lại vấp quá
đau, khiến cho cậu bé sống trong mật ngọt này suốt đời không sao quên được.
Nhớ lại
cái tên này, trong lòng Hàn Thuật nhói lên một cảm giác khó tả. Thực ra, chuyện
lằng nhằng trai gái là chuyện tầm thường nhất, chẳng có gì ngoài một chữ tình,
mặc dù Chu Tiểu Bắc không nói ra, nhưng Hàn Thuật biết rằng hôm