
ểu Bắc: “Hai bạn cứ xem đi nhé, mẫu mã của cửa hàng chúng tôi
vẫn còn nhiều lắm.”
“Ừ, cậu
cứ làm việc của cậu đi.” Chu Tiểu Bắc gật đầu, ánh mắt nhìn theo bạn cho đến
khi bạn cô đi khuất, Hàn Thuật đang quay lưng lại phía cô, vẫn tiếp tục giở tập
vải mẫu.
“Hàn
Thuật.”
“Hả?”
“Tập
này anh vừa xem xong rồi mà.”
“Thế à?
Anh muốn xem lại lần nữa, vừa nãy thấy có một kiểu cũng được, em xem xem, chính
là cái kiểu kẻ xanh lam này này, thế nào? Đẹp không?”
“Ga
giường thì đúng là đẹp thật, nhưng anh có vẻ không được khỏe lắm thì phải. Ơ,
anh toát hết mồ hôi đây này.”
“… Tiểu
Bắc, anh bảo này, bạn em… cô ấy tên là gì ý nhỉ?”
“Anh
hỏi cô ấy á? Cô ấy họ Tạ, anh quen cô ấy à?...”
Chu
Tiểu Bắc chưa nói hết lời, Hàn Thuật đã vòng qua cô đuổi theo cô gái đó. Góc
kia có mấy nhân viên, người này không phải, người kia… cũng không phải.
Hàn
Thuật túm lấy một cô nhân viên bán hàng, y như túm được phao cứu mệnh: “Cô ấy
đâu? Tạ Cát Niên đi đâu rồi?”
Bị Hàn
Thuật túm chặt tay, cô nhân viên rất đỗi kinh ngạc, lắp ba lắp bắp: “Cát Niên
à… tôi, cửa hàng trưởng của chúng tôi vừa mới giao ban, đi rồi… đi ra cửa sau
rồi.”
“Cửa
sau ở đâu?”
“Đi qua
chỗ ghế sofa đằng kia kìa!”
Hàn
Thuật vừa nói tiếng “cám ơn” vừa chạy theo hướng cô nhân viên chỉ, qua hành
lang sau ghế sofa và cánh cửa, trước mặt anh hiện ra một con ngõ. Cát Niên chưa
đi được bao lâu, cô ấy chắc chắn chưa thể đi xa được, con ngõ này chỉ có một
hướng đi duy nhất, chỉ cần anh chạy theo, chạy luôn bây giờ, nhất định sẽ đuổi
kịp. Nhưng Hàn Thuật chỉ đứng bên cánh cửa, anh không sao nhấc nổi chân mình.
Nếu như
anh đuổi kịp cô, anh nên nói gì đây, một câu “xin lỗi” ư? Cô có chấp nhận
không? Nói lời xin lỗi xong rồi nên làm gì tiếp đây? Mười một năm rồi, Hàn
Thuật vẫn chưa hiểu được anh muốn gặp Tạ Cát Niên hay anh sợ gặp Tạ Cát Niên.
Những năm qua, chỉ cần anh bỏ nửa ngày, hoặc có thể ít hơn nữa đi tìm, chắc
chắn anh sẽ tìm được cô, nhưng anh không dám, anh sợ mình không có mặt mũi nào
đứng trước mặt cô, chỉ cần nghĩ vậy thôi cũng đã đủ khiến anh sợ hãi.
Họ sống
trong cùng một thành phố, rất nhiều lần, có thể xe của anh đã phóng vụt qua
trước mặt cô, có thể hai người đã đi lướt qua nhau giữa hai giá hàng trong siêu
thị, có thể giữa cùng một ngã tư đông đúc, anh và cô, kẻ rẽ hướng Nam người
quành hướng Bắc, hay có thể trong một quán ăn nhỏ vô danh, chỗ anh ngồi là chỗ
cô vừa đứng lên… Nhưng hơn bốn nghìn ngày đã qua, họ chưa từng gặp lại nhau,
Hàn Thuật nên vui hay nên buồn vì điều này đây?
Đúng
lúc này, có người vỗ vai Hàn Thuật, không cần ngoảnh lại cũng biết đây là cử
chỉ quen thuộc của Chu Tiểu Bắc, có điều lần này cô vỗ rất nhẹ.
“Cô ấy
nợ tiền anh à?” Chu Tiểu Bắc vừa cười vừa hỏi. “Nếu như cô ấy nợ tiền anh thật
thì anh cứ đuổi theo đi, không cần phải nể em đâu.”
Hàn
Thuật lùi lại phía sau, đóng cánh cửa thông ra ngõ lại, anh lại lấy tay xoa
mặt, cười gượng gạo: “Cứ tưởng là một người bạn cũ của anh, có vẻ như nhầm mất
rồi, thật xấu hổ quá.”
Chu
Tiểu Bắc lại khoác vai anh như thường lệ: “Nhận nhầm người thì có gì mà xấu hổ,
cô ấy lại cùng tên cùng họ với bạn anh, chuyện này cũng hiếm khi xảy ra. À đúng
rồi, bộ ga giường đó em kêu người ta viết hóa đơn rồi, anh mà chọn tiếp nữa là
em cáu đó.”
Hàn
Thuật gỡ tay Chu Tiểu Bắc xuống, vừa cười vừa nói: “Chờ anh chút, anh đi thanh
toán đã nhé?”
Chu
Tiểu Bắc bóp chân: “Không về thì chân em sắp gãy rồi đây này.”
Hàn
Thuật đưa cô đến chân lầu ký túc xá dành cho giáo viên độc thân của trường Đại
học G, nói lời tạm biệt xong, Chu Tiểu Bắc đã bước một chân ra khỏi xe, bỗng
nhiên anh nói: “Tiểu Bắc, anh xin lỗi nhé.”
Chu
Tiểu Bắc xuống xe đóng cửa lại: “Biết lỗi thì lần sau đánh bóng, phải nhường em
một séc đấy.”
Rời
khỏi Đại học G, Hàn Thuật không về nhà ngay, anh lái xe vòng quanh bờ sông, rồi
gọi điện cho nhân viên quản lý hồ sơ của phòng hồ sơ Viện Kiểm sát.
Nửa
tiếng sau, anh trở về chỗ làm, vì là cuối tuần nên cả tòa nhà văn phòng vắng
tanh, nhưng cô nhân viên quản lý hồ sơ đầy tinh thần trách nhiệm đã có mặt ở đó
chờ anh.
“Tiểu
Uông, cái váy này màu đẹp thật đấy, rất hợp với tóc cô. Xin lỗi nhé, không làm
ảnh hưởng đến cuộc hẹn của cô với bạn trai chứ?”
Từ bà
già 80 tuổi cho đến em bé 8 tháng, Hàn Thuật đều khen rất thật lòng. Đây cũng
là lý do khiến anh được tất cả mọi người trong cơ quan yêu quý.
Cô nhân
viên quản lý hồ sơ cười rạng rỡ: “Em cùng lắm cũng chỉ ở nhà đánh một giấc
thôi. Trưởng phòng Hàn đến cuối tuần cũng không quên công việc ạ?”
“Tôi có
chút việc nhỏ cần tìm hồ sơ cũ kiểm tra lại, hồ sơ tôi muốn tìm cách đây cũng
khá lâu rồi, có thể phải làm phiền cô một chút đấy.”
Cô gái
mở cửa phòng hồ sơ, Hàn Thuật không mấy khi hách dịch bao giờ, các chị em trong
Viện đều nói chuyện được với anh, nhưng những việc anh yêu cầu làm luôn có một
nguyên tắc, đó là “nhanh”. Không có việc gì quan trọng thì anh đã không đến phòng
hồ sơ vào cuối tuần thế này, Tiểu Uông cũng không dám chậm trễ: “Có gì làm mệt
nhọc đâu anh, cách đây bao