Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214342

Bình chọn: 7.5.00/10/1434 lượt.

c, thỉnh thoảng

vẫn khóc thút tha thút thít.

Từ Khiêm, bệnh tự kỷ. . . . . . .”

Tiếng nói của Duật Tôn ngừng lại một chút, như là kiệt lực mới có thể

lên tiếng lần nữa: ""Chính là tự đóng kín cảm giác sao?”"

Từ

Khiêm chuyển cái ghế dựa, ngồi đối diện vào hai người: "Tôn, tớ muốn nói thật với hai người. Bệnh tự kỷ này, với phương hướng nghiên cứu trước

mắt mà nói thì không tìm ra được phương pháp điều trị nhất định. Người

mắc phải bệnh tự kỷ, khi ở thời kỳ bú sữa thì cực kỳ cô độc, không muốn

cùng người khác tiếp xúc, trong quá trình trưởng thành thiếu khả năng

ngôn ngữ. Hơn nữa tâm tình không yên, những thứ này sẽ theo năm tháng

tăng trưởng mà biểu lộ ra. Cô độc chứng có thể do gen di truyền, bão bộ

bị thương hoặc sinh lý của người đó bị ảnh hưởng cũng là nguyên nhân gây ra. Nhưng cụ thể lại không có phương pháp chữa trị hiệu quả. Tớ chỉ

muốn nói là có thể có liên quan đến giai đoạn trước có dùng thuốc, hơn

nữa tớ đã nói qua, cảm xúc trong lúc mang thai cũng vô cùng quan trọng.”

"Ý của cậu là, đây là loại bệnh không chữa được?”

Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng nói của Duật Tôn đang run. Cô ngẩng đầu lên,

nước mắt thiếu chút nữa không kiềm lại được, Sanh Tiêu phải cắn răng mới không khiến nó rơi xuống, không muốn làm cho Bôn Bôn ở trong lòng thêm

bất an.

Lúc trước cô ở trên tivi có nghe qua loại bệnh này, đứa

trẻ mắc phải bệnh tự kỷ sẽ sống trong thế giới của riêng mình, sẽ không

cùng trao đổi với người khác. Nó tình nguyện tự mình chơi, thậm chí còn

tồn tại chút chướng ngại ngôn ngữ, khả năng cả đời cũng sẽ không gọi

tiếng Ba"", tiếng ""Mẹ""."

Mạch Sanh Tiêu che miệng lại, quay mặt đi.

Trên mặt Từ Khiêm cũng thể hiện vẻ trang nghiêm và không đành lòng chưa bao

giờ có: "Tôn, có thời gian thì dành nhiều cho nó, trị liệu tâm lý là rất quan trọng, Bôn Bôn cần có nhất chính là yêu thương, nó cần một hoàn

cảnh ấm áp.”

Đáy mắt Duật Tôn không ngừng che giấu đi bi thương cùng thảm thiết, bàn tay hắn giao nhau, chống lên trán.

Hắn so với bất cứ kẻ nào cũng muốn lo cho Bôn Bôn có được sung sướng khi

còn nhỏ hơn, trong trí nhớ của hắn, chỉ có đen tối vô cùng vô tận và

chết chóc. Hắn ngưỡng mộ những đứa trẻ khác, bọn họ lúc nhỏ đều có cha

mẹ yêu thương, có thể chơi đùa. Duật Tôn muốn cái gì cũng sẽ cho Bôn

Bôn, làm cho Bôn Bôn có một tuổi thơ hạnh phúc.

Nhưng mà. . . . . . . .

Con lại mắc phải loại bệnh này, thì niềm vui của Bôn Bôn cũng vì thế mà bị tước đoạt đi.

Thâm tâm Từ Khiêm không cam lòng, hắn ỷ vào y thuật cao minh, lại làm không được việc khởi tử hồi sinh.

"Còn có biện pháp nào khác không?”

Nghe Duật Tôn bất đắc dĩ mở miệng, Từ Khiêm đành tàn nhẫn lắc đầu rồi nói:

Tớ cũng không tán thành dùng thuốc trị liệu. Tôn, đối xử với Bôn Bôn chỉ có trả giá bằng việc kiên nhẫn hoàn toàn và lòng thương yêu mới được,

cậu cần phải hiểu được ý tứ trong lời của tớ. Có lẽ những đứa trẻ khác

cùng tuổi đã dễ dàng gọi ba mẹ, nhưng Bôn Bôn thì. . . . . . . .” Có

thể, cho dù bọn họ có cố gắng đến mức nào cũng không đổi được một tiếng

gọi thân mật này."

Mạch Sanh Tiêu giơ tay lên lau đi nước mắt trên mi.

Bôn Bôn khóc rống đến mệt mỏi, bây giờ đang ngủ say. Đứa nhỏ khả năng còn

không biết tương lai của mình ra sao, cơ hội cũng đóng lại một cánh cửa

rồi.

Cậu còn nhớ, lúc khuyên tớ không cần Bôn Bôn, tớ đã nói cái

gì không? Tớ nói, dù phải trả bất cứ giá nào, tớ vẫn muốn đứa bé này.”

Duật Tôn cũng không phải muốn dựa vào may mắn. Đơn giản là hắn chỉ muốn

thôi, đứa bé này nếu như có gì không tốt thì cũng là con của hắn. Muốn

đích thân hắn bóp chết sinh mạng này, hắn không làm được. Bôn Bôn chỉ là ngã bệnh, so với những đứa trẻ khác chỉ khó khăn hơn chút ít, không

hơn.”

Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, nước mắt càng nặng không chịu

được. Cô cũng không nghĩ đến việc Duật Tôn sẽ nói ra những lời này. Cô

ngẩng đầu nhìn qua gò má người đàn ông, rất muốn bật khóc nhưng lại

không thể không cực lực ẩn nhẫn.

Từ Khiêm dùng sức gật đầu một

cái, tựa hồ cảm thấy được bất cứ lời nào nói ra cũng đều mang theo tàn

nhẫn. Hắn mím căng môi mỏng, không có mở miệng nói gì nữa.

Trên đường trở về Ngự Cảnh Viên.

Sanh Tiêu ngồi ở bênh ghế phụ, Duật Tôn dựa vào thành ghế, cũng không lập tức khởi động xe.

Mạch Sanh Tiêu nâng lên ngón cái, lòng ngón tay dịu dàng vuốt qua lông mày

của Bôn Bôn, cảm giác có người chạm vào, đứa nhỏ nhíu mày, miệng mấp máy bẹp môi vài cái.

"Xem này, Bôn Bôn lớn hơn nhiều. . . . . .”

Thật vậy, Bôn Bôn mới 5 tháng đã có thể nhìn ra được, bề ngoài của đứa nhỏ

tuyệt đối có thể xưng tụng là khuôn mặt tinh xảo. Ngũ quan thừa kế toàn

bộ ưu điểm của Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu, da trắng sạch, mũi cao thẳng. Hơn nữa khi kiểm tra sức khỏe, bác sỹ còn nói vóc người cao nổi bật,

tương lai tuyệt đối sẽ giống Duật Tôn về chiều cao.

Ánh mắt Mạch Sanh Tiêu đầy yêu thương, nhìn chăm chú Bôn Bôn trong ngực, một khắc cũng không chịu rời đi.

Lúc mang thai, tôi lại còn không cần con. Tôi còn nói anh là nghịch ý trời

mới muốn giữ lại Bôn Bôn. Duật Tôn, Bôn Bôn mắc phải căn bệnh này có

phải là để


Polly po-cket