
oi mói, bình thản cầm lấy
đũa ăn. Hai, không kén ăn đến mức này, Úy tướng quân à, ngài hơi có lỗi
với ba chữ ‘quốc cữu gia’ đấy.
Tiếu Hùng Phi buồn thay cho đại tướng quân, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt cảm thông để an ủi y một chút.
Kết quả hắn phát hiện, rõ ràng là đại tướng quân không yên lòng, tuy
tay cầm đũa nhưng nửa ngày vẫn không nhúc nhích, mắt thì cứ nhìn chằm
chằm vào tên tiểu nhị đang đứng đằng sau cái quầy kia.
Tiểu nhị đang cúi đầu nhìn thứ gì đó, mặt cười tươi như hoa nở, hai mắt sáng lấp lánh.
Dịch: Mon
Có thể làm cho Vân Phỉ cười tươi tắn như thế, đương nhiên chỉ có ngân lượng. Nàng vuốt ve thỏi bạc đáng yêu,
mừng như mở cờ trong bụng, ngước mắt lên ném cho quốc cữu gia hào phóng
kia một ánh mắt ‘khen ngợi, khích lệ’. Còn đại tướng quân thì thỉnh
thoảng lại liếc nhìn tiểu nhị, trong ánh mắt thâm thúy khó lường kìa lại mang theo chút gì đó nói không ra, tả không rõ.
Tiếu Hùng Phi thầm nổi da gà khắp cả
người, đại tướng quân và tiểu nhị kia cứ mắt đi mày lại, thế là sao? Hắn cố nén cơn buồn nôn, cúi đầu ăn mì, nuốt tô mì hành khó ăn kia vào
bụng, lòng thầm nhắc nhở bản thân nhất định là mình đã uống yên chi hiệp nên đầu choáng mắt hoa, cho nên nhìn đâu cũng thấy màu sắc ám muội đáng nghi.
Úy Đông Đình ăn mì xong, đứng dậy ra về với Tiếu Hùng Phi.
Tống Kinh Vũ tiễn họ ra ngoài, thở phào
một hơi nhẹ nhõm. May quá, Úy Đông Đình không hề lộ ra chút bất mãn với
việc hắn mở quán rượu, mà hình như Vân Phỉ mang mặt nạ, cải trang tiểu
nhị cũng không để lộ sô hở gì. Đại tướng quân bất ngờ đến thăm chắc là
do tình cờ đi ngang qua, vô tình gặp được. Thật tốt quá.
Vân Phỉ cũng cho là thế. Nàng theo sau
ba người, nịnh nọt vẫy tay chào, cười rạng rỡ như hoa mùa xuân: “Hai vị
ghé thường xuyên nhé.” Câu này mang theo vạn phần chân thành, bởi vì tới là ném cho một thỏi bạc lấp lánh, ai mà không thích chứ.
“Quán rượu của Tống giáo úy, đương nhiên là phải thường đến ủng hộ.” Úy Đông Đình vẫn không dừng bước, cũng
chẳng thèm liếc mắt nhìn tên tiểu nhị này lấy một cái, thế nhưng điều
này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui mừng hớn hở của Vân Phỉ.
Đột nhiên, Úy Đông Đình đưa tay chỉ cái vòng sắt và quả cầu sắt đang treo trên cành liễu, hỏi: “Đây là gì?”
Tống Kinh Vũ cười, nói: “Đây là trò chơi mà quán dùng để thu hút khách, nếu ai có thể ném quả cầu sắt qua chiếc
vòng thì sẽ được miễn phí hoàn toàn.”
Úy Đông Đình dừng chân lại, thích thú
quan sát quả cầu sắt rồi quay đầu sang cười với Tiếu Hùng Phi: “Ý này
rất hay, Hùng Phi, ta và ngươi thử một chút đi.” Nói xong, y bước tới
trước vài bước, cầm quả cầu sắt được xích vào đây xích lên, đặt trên
tay, thảy thảy vài cái để thử sức nặng.
Vân Phỉ không ngờ y còn rảnh rỗi tới mức đến ném cầu, tự nhiên tim co thắt một cái.
Chính mắt nàng đã được chứng kiến võ
công của Úy Đông Đình, vừa nghĩ tới cảnh y và Tống Kinh Vũ so chiêu
trong quán trọ hôm đó, tự dưng nàng cảm thấy tim mình giống như quả cầu
sắt kia, bị y ném lên ném xuống chơi đùa trong tay, hết sức khó chịu, cứ như là tim đập không theo nhịp nữa vậy.
Úy Đông Đình ngửa đầu lên, nheo mắt nhìn cái vòng sắt kia. Đột nhiên, một bóng đen bay lên từ bàn tay y, quả cầu sắt kia như một bao cát, bay lên thành một đường cong, lao thẳng về
phía cái vòng sắt.
Trái tim Vân Phỉ cũng bay lơ lửng theo
quả cầu. Xin ông trời phù hộ đừng để y ném trúng, nếu không sẽ phải miễn phí toàn bộ cho y.
Có lẽ là ông trời đi ngủ trưa rồi, không nghe thấy lời khấn nguyện của nàng nên quả cầu kia không hề thương tiếc cho trái tim sắp vỡ thành từng mảnh của nàng mà vô tư bay thẳng qua cái vòng sắt, sau đó là vài tiếng leng keng lạch cạch vang lên.
Đây không chỉ là tiếng dây xích sắt cọ
xát vào vòng sắt mà còn là tiếng một con dao cắt ngang qua tim Vân Phỉ.
Nàng ôm ngực, đau đến xuýt xoa, thỏi bạc kia cứ thế mà trở về với chủ
cũ.
Tiếu Hùng Phi hưng phấn vỗ tay hoan hô: “Tướng quân quá khỏe, quá chuẩn.”
Tống Kinh Vũ cũng thầm bội phục lực cánh tay của Úy Đông Đình, hắn quay đầu sang nói với Vân Phỉ: “Tiểu Tô, tiền rượu của tướng quân.”
Vân Phỉ khóc không ra nước mắt. Nàng
xoay người vào trong lấy thỏi bạc kia ra, không tình nguyện, không rỡ
rời, bịn rịn luyên luyến đưa qua, vì đau lòng nên giọng cũng trở nên
khang khác: “Tướng quân, tiền của ngài.”
“Cái này, ừm… lấy lại thì ngại quá.” Úy
Đông Đình không đếm xỉa đến vẻ mặt đau lòng sắp chết của nàng mà chỉ
quay đầu sang nhìn Tống Kinh Vũ, mỉm cười với vẻ ngại ngùng.
Vân Phỉ lập tức rụt tay ra sau. Đại
tướng quân, ngài cũng đã đưa rồi, còn mặt mũi nào mà lấy lại nữa. Với kẻ giàu có như ngài, vung tiền như rác mới thể hiện được sự anh tuấn tiêu
sái, ngọc thụ lâm phong.
Tống Kinh Vũ là một người thật thà, hơn
nữa trong lòng y rất bội phục võ công của Úy Đông Đình nên vội vàng nói: “Nếu tướng quân đã ném qua vòng sắt thì sao tôi có thể thu tiền của
tướng quân được.”
Úy Đông Đình cười cười: “Nếu đã thế thì ta đành đa tạ Tống giáo úy vậy.”
Tiếu Hùng Phi chắc trăm phần trăm rằng
đại tướng quân tuyệt đối không lấy lại ngân lượng. Nhưn