Ring ring
Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324281

Bình chọn: 9.5.00/10/428 lượt.

c! Vân Phỉ lập tức mặt mày hớn hở, hết sức nhiệt tình hỏi: “Hai vị khách quan muốn gọi món gì?”

Ánh mắt của Úy Đông Đình quét qua tô mì của nàng. Sợi mì nhỏ như mưa

bụi, trên đó là những lát hành băm xanh mởn, mấy váng dầu nổi lềnh bềnh, có cả mùi dầu vừng thoang thoảng.

“Cho một bình rượu, mấy món nhắm, hai tô mì.” Y chỉ vào bát mì hành kia.

“Được, hai vị chờ một chút.” Vân Phỉ lập tức bước vào quán rượu, nói

với Phục Linh đang ngồi ăn mì: “Nhanh lên, có khách đến, nấu hai tô mì

hành đi.”

Phục Linh thò đầu ra nhìn, vừa thấy là sợ đến nỗi nhảy dựng lên, lắp ba lắp bắp nói: “Úy, Úy…”

Vân Phỉ đẩy nàng ta vào bếp, phân bua: “Mau đi nấu mì đi.”

Tống Kinh Vũ cũng không ngờ Úy Đông Đình lại đến đây. Có người thông

báo cho y biết hay là y chỉ tình cờ đi ngang qua chứ không hay biết gì.

Hắn trấn tĩnh lại, ra nghênh đón, chắp tay thi lễ: “Úy tướng quân.”

Úy Đông Đình ngạc nhiên cười: “Thì là là quán rượu của Tống giáo úy mở.”

Để tăng thêm độ tin cậy, Vân Phỉ lập tức nói chen vào: “Dạ phải, ông

chủ Tống của chúng tôi cũng không còn trẻ nữa, định kiếm chút tiền cưới

vợ đây.”

Mặt Tống Kinh Vũ đỏ lên, mời mọc: “Mời Úy tướng quân vào trong.”

Úy Đông Đình chỉ vào chàng trai trẻ cùng đến với mình, nói: “Đây là

Lang tướng Tiếu Hùng Phi của cấm vệ quân. Vị này là Tống Kinh Vũ – giáo

úy của phủ châu mục ở Kinh Châu.”

Hai người thi lễ với nhau.

Sau khi ngồi xuống, Úy Đông Đình nheo mắt ngắm nhìn hàng liễu xanh um như khói tỏa trên bờ đê, nói: “Không tồi, Chiết Tẫn Xuân Phong, tên hay lắm.”

Vân Phỉ bưng một bình rượu qua, rót cho ba người, nói: “Đây là yên chi hiệp, mời tướng quân dùng.”

Úy Đông Đình bưng ly rượu lên, nhấp một hớp: “Ừ, rất được, hương vị

rất đặc biệt.” Sau đó, y nói với Tiếu Hùng Phi: “Ngươi nếm thử đi.”

Tiếu Hùng Phi bưng ly rượu lên uống một ngụm, tuy ngoài mặt cũng cười khen là rượu ngon nhưng trong lòng thì lại cảm thấy hơi kỳ lạ.

Hôm nay, đột nhiên Úy Đông Đình nói với hắn rằng bên bờ Lạc Hà mới mở một quán rượu rất thú vị, muốn đến đó xem thử. Hắn nghe cái tên Chiết

Tẫn Xuân Phong thì còn tưởng là một tưởu lâu xa hoa thanh nhã gì. Bây

giờ đến xem, thấy chẳng qua chỉ là một quán rượu nhỏ bé chật hẹp, rượu

thì chỉ có yên chi hiệp, đồ nhắm chỉ có bốn món: thịt bò ngũ vị, trứng

muối dưa chuột, đậu phộng rang, chân thỏ chấm muối tiêu.

Một nơi không đẳng cấp thế này mà cũng được gọi là thú vị sao? Đại

tướng quân không giống với người không biết thưởng thức như thế. Tiếu

Hùng Phi cảm thấy chắc là đại tướng quân đã bị ai đó lừa bịp rồi.

Nhưng nhìn vẻ mặt của ngài ấy thì thấy không giống như giận dữ vì bị

lừa gạt, thần sắc vẫn thản nhiên nhàn nhã, đôi mày kiếm cũng giãn ra,

gương mặt anh tuấn cũng lộ ra vẻ hài lòng khó thấy.

Vân Phỉ đứng bên cạnh, lén chú ý đến Úy Đông Đình, phát hiện thần sắc của y vẫn bình thường, nói chuyện vui vẻ, không hề có ý định gây khó

dễ, rất giống với tình cờ cùng thuộc hạ đi ngang nơi này, rồi đến nghỉ

chân, cho nên nàng yên tâm bước vào bếp.

Phục Linh đang luống cuống tay chân nấu mì, mặt thì đỏ bừng, tay thì run rẩy.

Vân Phỉ thấy bộ dạng của nàng ta, không nhịn được mà bật cười: “Phục

Linh. chẳng lẽ là em thích Úy tướng quân, không thì sao lại kích động

đến thế?”

Phục Linh nhăn mặt, giậm chân nói: “Tiểu thư, em đang sợ chết đây. Có phải Úy tướng quân đến để đập quán, đóng cửa hay không?”

“Em nghĩ nhiều quá rồi. Hắn đến uống rượu ăn mì thôi.” Vân Phỉ cười

hớn hở: “Không ngờ hắn ra tay rộng rãi thế, cho cả một thỏi bạc.”

Phục Linh nhìn bộ dạng thấy tiền sáng mắt của nàng, không khỏi thở

dài: tiểu thư đúng là trong mắt chỉ có tiền, càng ngày càng mê tiền,

không hổ là cháu gái của Tô Bán Thành.

Mì được nấu xong, Vân Phỉ đích thân bưng ra ngoài, đặt lên bàn, mỉm cười nói: “Mời hai vị dùng.”

Tiếu Hùng Phi vừa thấy tô mì liền muốn đập bàn đứng dậy.

Úy Đông Đình cũng im lặng, vẻ mặt rất lạ lùng.

Vân Phỉ hăm hở cúi đầu xuống nhìn, lúc ấy mới phát hiện Phục Linh

hoảng hốt quá nên đã quên cho hành vào, đây hoàn toàn là mì với nước

sôi, thảo nào mà vẻ mặt của hai người này lại khác thường thế. Bên trong không có hành thì còn gọi gì là mì hành. Nàng lập tức xoay người chạy

vào trong bếp lấy một cọng hành thật to ra.

Không sai, là nguyên một cọng to.

Dưới ánh mắt ngơ ngác khó hiểu của Tiếu Hùng Phi, nàng nhanh chóng

ngắt cọng hành thành mấy khúc, rải vào trong tô mì, cười nịnh nọt với Úy Đông Đình: “Mời tướng quân dùng.”

Tiếu Hùng Phi há hốc mồm nhìn Úy Đông Đình, đợi y phát hỏa hoặc phất

tay áo mà đi. Nhưng kỳ lạ là Úy Đông Đình không hề tức giận, ngược lại

trong mắt còn hiện lên một nụ cười, rồi hỏi tiểu nhị kia.

“Tên tiểu nhị này đúng là thông minh lanh lợi, ngươi tên là gì?”

Vân Phỉ không ngờ y lại hỏi tên của mình nên nhanh nhạy dùng họ của mẹ để làm tên, mỉm cười nói: “Tên của tiểu nhân là Tiểu Tô.”

Úy Đông Đình gật đầu, khen ngợi: “Tên rất hay.”

Tiểu Tô mà hay thế quái nào được? Nghe qua y như tô thịt ấy. Tiếu

Hùng Phi ăn một miếng mì hành, phát hiện mùi vị của nó cũng rất bình

thường, nhưng Úy Đông Đình lại không hề có ý s