
uyền quý muốn mua thì cũng chỉ có thể đến Kim Ngọc Đường.”
Phục Linh nghe mà cứ mơ màng, sao tự nhiên tiểu thư lại đứng về phía của Kim Ngọc Đường thế nhỉ?
Vân Phỉ nói: “Chỉ có như thế mới có thể
thể hiện sự độc nhất vô nhị, cao cao tại thượng của Kim Ngọc Đường. Nếu
những quán rượu khác mà cũng có thể bán những thứ như Kim Ngọc Đường thì sẽ làm mất giá trị của Kim Ngọc Đường. Đạo lý này cũng giống như chỉ có hoàng thượng mới có thể dùng màu vàng rực. Cho nên chuyện muốn cho
Chiết tẫn xuân phong có thể bán thần tiên túy, ta hoàn toàn không cần đi thương lượng nữa, tuyệt đối không thể.”
Tống Kinh Vũ ngẫm lại thì thấy đạo lý này cũng rất chính xác.
Phục Linh nói: “Em thấy hay tiểu thư đi
tìm đại tướng quân đi, nhờ ngài ấy nói một tiếng với chưởng quỹ của Kim
Ngọc Đường chẳng phải được rồi sao?”
Vân Phỉ bóp trán, đây cũng là một ý hay, nhưng vừa nghĩ đến việc phải đến cầu xin y giúp đỡ thì lòng nàng lại
thấy cực kỳ không vui. Một lúc sau, nàng mới bĩu môi nói: “Cùng lắm thì
chúng ta không bán thần tiên túy nữa, xem có loại rượu ngon nào khác
không.”
“Tiểu thư, quán rượu của chúng ta làm ăn buôn bán được chính là nhờ có thần tiên túy, vừa mở cửa chưa được mười
ngày đã đổi rượu khác, e là không được hay cho lắm.”
Vân Phỉ vẩu môi nói: “Chuyện nhỏ nhặt này chưa chắc hắn đã chịu giúp ta, ta cũng không muốn đi tìm hắn.”
“Sao đại tướng quân lại không giúp tiểu
thư được chứ. Chỉ cần tiểu thư cười với ngài ấy một cái thì chắc chắn
ngài ấy sẽ đồng ý ngay.”
Trước mặt Tống Kinh Vũ nên Vân Phỉ vô cùng xấu hổ, bực mình liếc Phục Linh một cái: “Em nói bậy bạ gì đó.”
Phục Linh nghiêm túc nói: “Thật mà tiểu thư, mỗi khi cô cười, ánh mắt ngài ấy nhìn cô trông khác lắm.”
Vân Phỉ càng thẹn thùng hơn, vờ như
không nghe thấy mà cất bước đi về phía trước. Đến hiệu thuốc Hạnh Lâm,
trong ấy đang có một đoàn người bước ra, dẫn đầu là một chàng trai trẻ,
chính là công tử quý phái đã vào quán rượu của nàng hôm trước.
Hắn vẫn mang dáng vẻ cao cao tại thượng, không thèm nhìn ai, cằm hơi hất lên, mặc áo gấm màu vàng nhạt, cả người trông nhẹ nhàng khoan khoái, bên hông còn mang theo một miếng ngọc phỉ
thúy xanh biếc lấp lánh.
Miếng ngọc phỉ thúy kia gần như to bằng
lòng bàn tay của Vân Tông. Mắt Vân Phỉ sáng lên, nhanh chóng tính nhẩm
xem nó có giá trị bao nhiêu. Một miếng đồ trang sức của hắn thôi mà còn
hơn ngọc ngà châu báu, vàng bạc đầy đầu của người ta.
Hắn bước đi rất nhanh, sau lưng ngoài
Lâu Tứ An đang kè kè bước theo còn có tám tùy tùng tráng kiện chia nhanh bảo vệ hai bên, xem ra là hộ vệ của hắn. Cho dù Úy Đông Đình là người
có thân phận hiển hách nhưng khi ra ngoài cũng không mang theo nhiều hộ
vệ đi nghênh ngang như thế. Rốt cuộc hắn là ai? Nghĩ đến vẻ mặt kỳ quái
của hắn khi nghe nhắc đến thần tiên túy trong quán rượu ngày hôm qua,
Vân Phỉ không hiểu nên càng cảm thấy tò mò về thân thế của hắn.
Vì thế, đợi hắn rời khỏi đó, Vân Phỉ liền bước vào hiệu thuốc Hạnh Lâm.
Trước quầy thuốc có không ít người đang
chờ bốc thuốc. Chương Tùng Niên đang kiên nhẫn hướng dẫn cách uống thuốc cho một ông lão gần bảy mươi tuổi. Ông lão tuổi già nên lảng tai, một
câu mà Chương Tùng Niên phải nói ba bốn lần ông ấy mới nghe được.
Phục Linh không nén được, khen ngợi: “Chương đại phu đúng là người tốt, những người trẻ tuổi hiếm khi nhẫn nại được thế lắm.”
Vân Phỉ ngoái đầu lại cười: “Ta cũng rất kiên nhẫn vậy.” Đợi ông lão đi khỏi đó, Vân Phỉ mới bước tới, mỉm cười
cúi người: “Chương đại phu.”
Chương Tùng Niên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. “Vân tiểu thư, sao nàng lại tới đây?”
“Ta đi quang qua, muốn dò hỏi Chương đại phu về một người, đó chính là vị công tử trẻ tuổi vừa từ trong này bước ra, phía sau còn dẫn theo tám tùy tùng.”
Chương Tùng Niên cười cười: “Nàng không
biết sao? Huynh ấy là Lục Nguyên, thiếu chủ của Kim Ngọc Đường, con trai của Lục Thịnh – người giàu nhất Sơn Tây. Huynh ấy vừa đến kinh thành
nên chưa quen khí hậu, lúc nãy đến hiệu thuốc để khám.”
Vân Phỉ chợt bừng tỉnh ra. Thảo nào mà
mắt hắn để trên chóp. Bên cạnh có nhiều tùy tùng thế, chắc là sợ bị
cướp. Vân Phỉ không nhịn được cơn tức cười, quả nhiên không hổ là con
trai nhà giàu. Cái tên Lục Nguyên, chắc có ý nghĩa là tài nguyên ào ạt
không dứt?
Dịch: Mon
Chương Tùng Niên không biết sao nàng lại dò hỏi về Lục Nguyên, nhưng nhìn nàng khẽ mỉm cười, dáng vẻ như đang
suy tư ấy đẹp dịu dàng không sao tả xiết, tựa như một đóa quỳnh vừa hé
nở, đằm thắm xinh tươi khiến tim người ta phải đập thình thịch.
Ánh mắt của hắn không tự chủ được mà
dừng lại trên eo nàng. Trên thắt lưng màu vàng nhạt đeo một chuỗi ngọc
làm từ hồng ngọc và ngọc trai đan xen với nhau. Hai màu trắng và đỏ tươi sáng rực rỡ, đáng tiếc là túi hương mà hắn tặng lại không thấy tăm hơi. Trong nhất thời, lòng hắn bỗng cảm thấy hơi mất mát và chua chát.
Vân Phỉ thông minh tinh ý, thấy ánh mắt
của hắn quét qua eo mình thì lập tức mỉm cười: “Chương đại phu, túi
hương mà huynh tặng ta đúng là được nhiều người thích, nó bị người ta
giật đi mất rồi. Hôm khác nếu c