Polaroid
Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324471

Bình chọn: 7.00/10/447 lượt.

cứ mỉm cười, nhưng lòng thì

đang hồi hộp, cứ cảm thấy ánh mắt y giống như một con dao mỏng dính, từ

từ nạy lớp mặt nạ của nàng lên.

Nàng vô thức sờ lên mặt, không có gì

khác thường, mặt nạ vẫn đang còn trên mặt. Nhưng ánh mắt sắc bén của Úy

Đông Đình đúng là làm người ta căng thẳng, thế nên nàng không yên tâm,

vội xoay người vào bếp, đổ một thau nước để soi thì thấy mặt nạ vẫn

không có vấn đề gì.

Lúc nàng đi ra, Úy Đông Đình đã đứng dậy, Tống Kinh Vũ tiễn y ra cửa, nói với vẻ áy náy: “Tướng quân đi thong thả.”

Vân Phỉ vội vàng chạy theo, nhiệt tình vẫy tay hô: “Tướng quân đến thường xuyên nhé.”

Úy Đông Đình bỗng xoay người trở lại, đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt nóng rực.

Tim Vân Phỉ đập thình thịch. Trời ạ,

đừng nói y đã nhận ra nàng rồi nha, định vạch trần nàng hay sao chứ? Vậy thì thế nào, nàng không làm chuyện phạm pháp, sợ y chắc. Nàng đứng

thẳng lưng, nhìn y không hề e ngại.

Úy Đông Đình nhìn nàng, như cười như không:”Tiểu Tô, mặt ngươi bị cuốn biên rồi kìa.”



Dịch: Mon

Mặt Vân Phỉ lập tức biến sắc, nàng vội

vàng đưa tay sờ soạng mặt mình, men theo đường chân tóc nhấn nhấn vài

cái, tay chân luống ca luống cuống.

Hình ảnh xảy ra bất ngờ và giàu tính hài hước này khiến cho người luôn mang mặt lạnh như Tống Kinh Vũ cũng không nhịn được mà bật cười.

Úy Đông Đình buồn cười: “À, thì ra là mặt nạ.”

Vân Phỉ vừa xấu hổ, vừa quẫn bách, vừa tức giận. Nàng đưa tay che mặt, nhìn y thật dữ dằn.

Úy Đông Đình nén cười, nghiêm túc nói:

“Sau này nấu cơm nhớ đưa mặt ra xa chút, hơi nóng sẽ làm chảy keo, mặt

nạ sẽ bị cuốn biên.”

Lúc này Vân Phỉ mới hiểu ra, Úy Đông

Đình chỉ đích danh nàng đi nấu mì thì ra là cố ý để hơi nóng hun mặt nạ

của nàng, tên này đúng là cáo già xảo quyệt. Nhưng làm thế nào mà y lại

phát hiện ra nàng mang mặt nạ? Mặt nạ này gần như là hoàn hảo, nàng ở

quán rượu làm tiểu nhị gần nửa tháng trời mà chưa từng bị ai phát hiện.

Vân Phỉ ngơ ngác che mặt, ngẩn người ra nghĩ, thật sự không hiểu mình đã để lộ sơ hở chỗ nào.

Ánh mắt Úy Đông Đình cẩn thận nhìn lướt qua khuôn mặt nàng, trong ấy mang theo vẻ dịu dàng kỳ lạ.

Vân Phỉ bị y vạch trần nên cũng không

thèm giấu diếm nữa, thầm nghĩ: dù ngươi nhận ra ta mang mặt nạ thì cũng

chưa chắc biết ta là ai, cho dù biết ta là ai thì ta cũng chả sợ ngươi.

Thế cho nên nàng dũng cảm ngửa mặt lên nhìn vào mắt y, có ngon thì ngươi tới vạch mặt nạ của ta xuống xem.

Điều kỳ lạ là Úy Đông Đình không thừa

thắng xông lên, cũng không có ý định vạch trần nàng là ai, mà chỉ thôi

không cười nữa, ra vẻ nghiêm túc nói: “Hôm nay ta không đến ăn cơm, cũng không đến uống rượu, ta có chuyện muốn tìm nàng.”

Y đang định ngả bài luôn sao? Vân Phỉ hừ một tiếng, thầm nghĩ: ta chẳng sợ ngươi đâu.

Nàng đứng thẳng lưng, cao giọng nói: “Tìm ta có chuyện gì?”

Úy Đông Đình nhìn nàng chằm chằm: “Hai ngày nay ta vẫn luôn nghĩ tới nàng.”

Đùng một tiếng, trên đầu nàng như vang

lên một tiếng sấm lớn. Có nằm mơ Vân Phỉ cũng không ngờ được là y lại

đột nhiên và tùy tiện nói câu này. Lời này được coi là gì đây? Thổ lộ

sao?

Tống Kinh Vũ cũng cả kinh, hắn không rõ

trong lòng mình đang có cảm giác thế nào nữa, chỉ muốn độn thổ trốn đi.

Hắn âm thầm lùi ra sau bảy tám bước, lủi vào trong quán rượu.

Tuy Vân Phỉ to gan lớn mật nhưng dù sao

thì cũng chỉ là một cô gái mười lăm tuổi, chưa từng trải qua những

chuyện thế này. Trong nháy mắt, mặt nàng nóng bừng lên, nàng nghĩ rằng

mặt nạ phía trên cũng sẽ bị độ nóng của da làm cuốn biên lần nữa mất.

Một lời bày tỏ ngắn ngủi như thế lại

giống như rặng mây hồng nổi trên Hỏa Diệm Sơn, làm cho cả người nàng

nóng bừng như lửa đốt. Còn Úy Đông Đình đứng đối diện thì lại mặt không

đổi sắc, nhẹ nhàng như đang nói hai ngày tay ta vẫn luôn muốn ăn bánh

màn thầu.

Nàng che mặt, hoàn toàn không rõ phương

hướng nữa, tim đập loạn xạ cả lên, vừa lúng túng, vừa tức giận, vừa quẫn bách, rất muốn quăng một bạt tai lên mặt Úy Đông Đình nhưng lại phát

hiện ra cánh tay mình đã trở nên mềm nhũn như bông, hoàn toàn không còn

chút sức lực.

Y cố nén nụ cười giễu cợt, nghiêm giọng

nói: “Ta chưa từng thấy cái mặt nạ nào lại tự nhiên như thật đến thế,

cho nên hai ngày nay ta cứ nghĩ mãi, muốn mua tấm mặt nạ trên mặt nàng.”

Thình lình như có một thau nước lạnh tạt thẳng vào, dập tắt ngọn lửa trong lòng cùng sức nóng trên mặt nàng. Thì ra không phải y đang thổ lộ với nàng mà là thổ lộ với tấm mặt nạ này,

không phải nhớ tới nàng, mà là tấm mặt nạ.

Nàng thở phào một hơi, không biết nên

vui mừng hay thất vọng, tóm lại may mà có mặt nạ che lấp, không để y

nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của nàng, bằng không chứng tỏ nàng tự mình

đa tình, đúng là xấu hổ.

Náng vuốt mặt, hừ một tiếng: “Mặt nạ này là do Tống giáo úy mua, nếu đại tướng quân thích thì nhờ huynh ấy tìm cho một cái.”

“Nhưng ta chỉ thích của nàng.”

Không biết có phải y cố ý hay không mà

tới trước chữ ‘của nàng’, ý cố ý dừng một chút, thế là khiến cho trái

tim vừa được bình yên của Vân Phỉ lại đập loạn xạ tiếp.

Nàng hừ một cái thật to: “Ta không bán.” N