
àng hết sức kích động mà tưởng
tượng rằng, nếu có một ngày mình cũng trở thành người giàu nhất thiên hạ như thế thì tốt biết bao. Nàng sẽ vung tiền như rác, xây một tòa nhà
bằng vàng, rồi sẽ tìm một phu quân để canh cửa cho mình. Có điều,
bây giờ nàng cảm thấy xây nhà vàng cho mẹ và đệ đệ ở rồi nuôi một con
chó canh cửa còn hơn, chứ mấy thể loại như phu quân này nọ quả không
đáng tin.
Tối qua Ôn Trường An bị chưởng quỹ của
Kim Ngọc Đường chất vấn, lúc ấy ông ta liền chạy tới Chiết Tẫn Xuân
Phong để xem. Đáng tiếc quán rượu đã đóng cửa từ chiều, ông ta đành phải ra về, chịu đựng suốt một đêm, mới sáng sớm đã chạy tới đây canh chừng, quả nhiên nhìn thấy Tống Kinh Vũ. Lúc bấy giờ mới biết mình nhất thời
sơ ý đã làm ra chuyện vi phạm hiệp ước, bây giờ quýnh đến nỗi không biết làm sao.
“Tống huynh đệ, cậu mua thần tiên túy về uống thì không sao chứ mở quán rượu là ngàn lần không được. Xin Tống
huynh đệ lượng thứ cho nỗi khó xử của tôi.”
Nói xong, Ôn Trường An khom người xuống
vái Tống Kinh Vũ một cái. Tuy Tống Kinh Vũ có quan hệ thân thiết với
quốc cữu gia nhưng ông ta càng không thể đắc tội Lục gia. Phường rượu Ôn gia đã ký hiệp ước với Kim Ngọc Đường trước, sở dĩ thần tiên túy có thể vang danh kinh thành suốt mấy năm nay là nhờ công không nhỏ của Kim
Ngọc Đường, ông ta không thể mất đi khách hàng lớn này.
Tống Kinh Vũ đỡ lấy khuỷu tay của Ôn
Trường An, nói: “Tại hạ không biết phường rượu Ôn gia và Kim Ngọc Đường
có hiệp ước trước, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm ông chủ Ôn khó xử,
xin ông chủ Ôn cứ yên tâm.”
“Đa tạ Tống huynh đệ đã thông cảm cho.” Ông chủ Ôn vui mừng khôn xiết, liên tục chắp tay xá.
Vân Phỉ đang đóng vai tiểu nhị nên không thể chen vào, lúc này mới nói một câu: “Ông chủ Ôn, chuyện này do quán
rượu của chúng tôi gây ra, lát nữa chúng tôi sẽ đến giải thích một phen, xem xem có thể khiến Kim Ngọc Đường thông cảm và miễn giảm tiền bồi
thường cho ông chủ Ôn hay không.”
Đương nhiên là Ôn Trường An cầu còn không được nên báo cho Tống Kinh Vũ biết vị trí của Kim Ngọc Đường xong liền cáo từ.
Ôn Trường An vừa đi, Phục Linh không
nhịn được, quýnh đến nỗi nhảy dựng lên: “Kim Ngọc Đường không cho bán
thần tiên túy, tiểu thư, phải làm sao đây?”
Vân Phỉ cắn môi, mắt đảo qua đảo lại:
“Ta đến Kim Ngọc Đường tìm chưởng quỹ của họ thương lượng thử xem có thể chia cho Chiết tẫn Xuân Phong một ít không, nếu không được thì sẽ nghĩ
cách khác.”
[1'> Chức Lại, một vị trí nho nhỏ trong chính quyền thời phong kiến, chưa được coi là quan (ở mình có từ quan lại ý)
Vân Phỉ cắn môi, mắt đảo qua đảo lại:
“Ta đến Kim Ngọc Đường tìm chưởng quỹ của họ thương lượng thử xem có thể chia cho Chiết tẫn Xuân Phong một ít không, nếu không được thì sẽ nghĩ
cách khác.”
Tống Kinh Vũ gật đầu. Vân Phỉ lên xe
ngựa thay quần áo, tháo mặt nạ xuống, bắt đầu suy nghĩ lát nữa sẽ thương lượng với chưởng quầy của Kim Ngọc Đường như thế nào.
Lúc đầu, sáu tưởu lâu lớn nhất kinh
thành đều không thuộc sở hữu của Lục gia, sau đó bị Lục gia thu mua từng cái một, trang hoàng lại, thống nhất tên gọi là Kim Ngọc Đường, phân bố ở những nơi phồn hoa nhất của thành Lạc Dương. Đó là những đại tưởu lâu nổi tiếng nhất kinh thành.
Kim Ngọc Đường mà Ôn Trường An nói chính là chi nhánh lớn nhất trong sáu đại tưởu lâu, vừa khéo nó nằm ngay trên đường Tây Phủ. Vân Phỉ phát hiện nó chỉ cách hiệu thuốc Hạnh Lâm của
Chương Tùng Niên có sáu cửa hàng.
Khi nhìn thấy đại tưởu lâu lớn nhất kinh thành này, cảm giác đầu tiên của Vân Phỉ chính là quả nhiên không hổ
với cái tên Kim Ngọc Đường, đích xác có khí thế của vàng ngọc khắp nơi,
ngay cả bậc cửa mà cũng làm bằng gỗ trắc, bên ngoài mạ đồng màu vàng
kim, sáng lấp lánh chói cả mắt. Chín bậc thềm ngoài cửa làm bằng đá cẩm
thạch trắng, trải thảm màu xanh đen có hoa văn hình trúc xanh, có ý
nghĩa là về nơi cao nhất, từng bước lên cao.
Điều đặc biệt hơn là người chào đón
trước cửa không phải là một tiểu nhị như những quán ăn quán rượu khác,
mà là mấy cô nương xinh đẹp, cùng mặc váy màu xanh biếc, chít khăn màu
vàng nhạt giống nhau, vừa đoan trang thanh nhã, vừa nhanh nhẹn hoạt bát.
Khí thế như vậy đúng là không hổ với
danh tiếng tưởu lâu đẳng cấp. Đừng nói là thần tiên túy, cho dù là nước ô mai, chỉ cần vào được trong này thì e là giá tiền cũng tăng gấp đôi,
gấp bội.
Vân Phỉ vốn tràn đầy tự tin khi đến đây
thương lượng, nhưng lúc này, khi nhìn thấy khí thế của Kim Ngọc Đường
thì chân bất tri bất giác dừng bước.
Trầm ngâm trong giây lát, nàng quay người lại nói với Tống Kinh Vũ: “Chúng ta về thôi.”
Tống Kinh Vũ và Phục Linh đều kinh ngạc. Chẳng phải cố ý đến đây tìm gặp chưởng quỹ của Kim Ngọc Đường sao, khẩn khoản xin cho Chiết Tẫn Xuân Phong cũng được bán thần tiên túy, sao bây giờ đến rồi thì lại muốn quay về?
Vân Phỉ ngửa đầu nhìn Kim Ngọc Đường
nguy nga tráng lệ, thật lòng ca ngợi: “Nếu ta là ông chủ của Kim Ngọc
Đường thì ta cũng sẽ bắt phường rượu của Ôn gia chỉ được phép bán thần
tiên túy cho Kim Ngọc Đường, hơn nữa có lẽ ta sẽ làm căng hơn, cho dù là quan to q