
ủa nàng từ Vân Tông. Có điều thằng quỷ nhỏ A Tông này gần đây trở
nên rất xảo quyệt, ‘đệ không biết’ đã biến thành ‘đệ không rõ’.
A Tông tròn xoe mắt, nói: “Tỷ ấy nói
muốn trả lãi cho đại tướng quân, giờ ngọ ngày mai nếu đại tướng quân có
thời gian thì mời ngài đến trước cửa phường rượu Ôn gia, tỷ ấy đợi đại
tướng quân ở đó.”
Không ngờ nàng lại chủ động trả lãi cho
y, xem ra rốt cuộc đã thông suốt rồi… Úy Đông Đình không nhịn được mà
cong môi mỉm cười, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ, y vươn tay xoa đầu A Tông: “Được, giờ ngọ ngày mai ta nhất định sẽ đến.”
Giờ ngọ hôm sau, y thay một bộ áo gấm
trắng, trang bị nhẹ nhàng đến đường Lạc Thủy, nơi đặt phường rượu của Ôn gia. Bảo tùy tùng đợi ở đầu đường, một mình y đi vào trong.
Phường rượu của Ôn gia rất nổi tiếng ở
kinh thành, y cũng đã từng uống thần tiên túy, có điều không hiểu sao
nàng lại hẹn gặp y ở đây, hơn nữa còn vào giờ ngọ, người trên đường tấp
nập, quả thật là một nơi không thích hợp để bàn chuyện ‘lời lãi’.
Đường Lạc Thủy gần sông Lạc Hà, bên
đường trồng toàn cây liễu. Nhưng trước cửa phường rượu Ôn gia lại trồng
mấy gốc hợp hoan, nở hoa đỏ rực. Một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng dưới
tàng cây, làn váy màu vàng nhạt bằng lụa mỏng được gió thổi tung bay như thần tiên.
Úy Đông Đình không khỏi khựng bước chân
lại, lòng bỗng cảm thấy bối rối. Giữa ban ngày ban mặc mà y bỗng nhiên
sinh ra cảm giác kì lạ giống như là ‘trăng treo trên cành liễu, người
hẹn dưới hoàng hôn’.
Thiếu nữ kia mắt phượng mày ngài, xinh đẹp như tiên, dường như vừa bước ra từ trong tranh, dịu dàng hành lễ: “Đại tướng quân.”
Trong phường rượu phía sau hàng cây hợp
hoan, hương rượu thơm mát thoang thoảng bay tới, khiến người ta có cảm
giác như thoáng say mê, không biết là vì hương rượu trong không khí hay
là vì đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng.
Y nhẹ nhàng bước tới, đưa tay che miệng
tằng hắng một tiếng, đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng. Trên đường lúc
nào cũng có người, nàng sẽ không nói ra những lời khó nói ngay trên
đường chứ.
“Tướng quân, tôi đã nghĩ ra phải trả lãi cho ngài thế nào rồi.” Nàng cười tươi tắn, lúm đồng tiền mê người tràn ngập ánh xuân.
Úy Đông Đình nghiêm mặt, chỉ ừ một tiếng mà không tỏ vẻ gì cả nhưng lại thấy tim đập hơi nhanh. Y cố kiềm nén
tâm trạng kích động, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Nhưng lúc này, Tống Kinh Vũ bỗng dẫn ông chủ Ôn Trường An của phường rượu bước ra.
Ôn Trường An vừa thấy Úy Đông Đình đứng
ngoài cửa thì cả kinh, vội vàng bước tới hành lễ: “Tiểu nhân không biết
đại tướng quân giá lâm nên không đón tiếp từ xa được, xin đại tướng quân tha tội.”
Úy Đông Đình thật sự muốn trị tội của ông ta, vào thời khắc quan trọng thế này mà nhảy ra làm kỳ đà cản mũi.
“Ông chủ Ôn, ta muốn mua một vò thần
tiên túy để tặng cho đại tướng quân.” Vân Phỉ mỉm cười, lấy một thỏi bạc ra đưa cho Ôn Trường An.
Ôn Trường An thấy thiếu nữ xinh đẹp như
tiên này đứng cạnh quốc cữu gia, lại hết sức thân mật thì làm sao dám
nhận ngân lượng của nàng. Ông ta vội vàng chạy vào trong phường rượu,
đích thân ôm một vò rượu chạy ra: “Tiểu nhân kính biếu đại tướng quân,
mong đại tướng quân nhận cho.”
Úy Đông Đình chẳng hiểu ra làm sao cả,
đang định từ chối thì Vân Phỉ đã ra hiệu cho Tống Kinh Vũ nhận lấy vò
rượu kia, sau đó nghiêng đầu cười nói với Ôn Trường An: “Ông chủ Ôn, sau này ta đến mua rượu, đừng nói ông sẽ không bán chứ?”
Ôn Trường An vội vã cười theo: “Tiểu nhân nào dám.” Người của quốc cữu gia, sao ông ta dám đắc tội chứ.
Vân Phỉ đã đạt được mục đích nên xoay lại cười với Úy Đông Đình. “Tướng quân, chúng ta đi thôi.”
Tống Kinh Vũ ôm vò rượu, chậm rãi đi theo sau hai người.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào làm dung
nhan sáng trong như ngọc của nàng dần ửng hồng. Mái tóc dài nhẹ nhàng
tung bay làm trái tim y cũng bay bổng theo. Dường như nàng hẹn y đền bàn chuyện lời lãi, sao bây giờ lại biến thành chuyện mua rượu? Đi được vài bước, Úy Đông Đình không nhịn được mà nhắc nhở nàng: “Lãi đâu?”
Vân Phỉ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đại tướng quân đã từng uống thần tiên túy chưa?”
“Uống rồi. Thì sao?”
Vân Phỉ ngẩng mặt lên, mỉm cười thật
xinh đẹp: “Tướng quân nói lãi này còn quý hơn cả vàng, cuối cùng thì tôi cũng nghĩ ra rồi. Thì ra lãi mà đại tướng quân muốn lấy chính là thần
tiên túy. Có câu: ngàn vàng khó mua được cơn say, cho nên thần tiên túy
chính là lãi, tôi đoán đúng chứ?”
Dịch: Mon
Nỗi vui sướng tràn ngập trong lòng
thoáng chốc bỗng thay đổi, giống như là đường phèn ngọt lịm cho vào nồi, nấu quá lửa nên biến thành nước đường đen thui, đắng nghét. Úy Đông
Đình dừng bước, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng ấm áp bỗng trở nên
lạnh ngắt. Không khí xung quanh lập tức trở nên đầy áp bức, nghẹt thở,
giống như là một cơn mưa xối xả, khiến trời đất tối sầm sắp kéo tới.
Tống Kinh Vũ đã cảm nhận được một sát
khí bức người đang vây quanh Úy Đông Đình, thế nhưng cô gái đang ở trong vòng xoáy của sát khí kia lại to gan lớn mật, không biết trời đất là gì mà mặt mày rạng rỡ, cười tươi tắn như đ