
ũng không. Cứng mềm gì cũng không chịu.
Vân Phỉ đã mất hết tính nhẫn nại, chống tay lên hông, dữ dằn nói: “Ta mới mười lăm tuổi, chưa tính gả cho người ta.”
Y vẫn mỉm cười nói: “Không sao, ta có
thể chờ. Ta họ Úy, tên Đông Đình, năm nay hai mươi hai tuổi, là người ở
kinh thành, chưa từng cưới thê tử.”
Mặt Vân Phỉ đỏ lên, lòng thầm mắng: đồ mặt dày, ai muốn biết mấy thứ này đâu chứ.
Đôi mắt đen lay láy của nàng nhìn chằm
chằm vào tờ giấy tiết đào trong tay y. Người này can đảm cơ trí, cáo già xảo quyệt, nếu đàm phán không được thì chỉ còn cách đoạt lại vật chứng, tiêu hủy ngay, khiến y không còn cách nào khác.
Đáng tiếc vóc người của y quá cao, nàng
không nắm chắc là có thể giật được. Thế cho nên, nàng nở một nụ cười,
khách khí nói: “Úy công tử, mời ngồi.”
“Cảm ơn.” Y kéo một cái ghế qua, ngồi xuống trước mặt nàng.
Chớp lấy thời cơ, nhân lúc y khom người ngồi xuống, Vân Phỉ vươn tay định giật lấy tờ giấy tiết đào trên tay y.
Ai ngờ y đã sớm phòng bị nên bất ngờ giơ tay lên cao, khiến nàng chẳng những chụp hụt mà còn không kịp dừng lại, nhào thẳng vào lòng y.
Y vòng cánh tay lại, hảo tâm đỡ lấy nàng. “Vân tiểu thư cẩn thận.”
Nhìn thế này, giống như là nàng bị y ôm vào trong lòng. Nàng cực kỳ bối rối đứng thẳng dậy, mặt đỏ ửng cả lên.
Y nhét tờ giấy tiết đào vào trong lớp
áo, nhìn nàng cười cười. “Nếu Vân tiểu thư cứ tiếp tục như thế thì ta
chỉ còn cách hô lớn lên để người bên ngoài đều nghe thấy.”
Vân Phỉ cắn môi, trừng y một cách dữ
dằn, đến cả ý định giết người cũng bật ra. Xem ra là không thể cướp giật được, vậy phải dùng trí. Lúc này bên ngoài phủ châu mục còn rất nhiều
dân chúng đang vây xem náo nhiệt, việc này ngàn lần không thể để nó
truyền ra ngoài, trước hết phải vỗ về y, đợi những người bên ngoài đi
hết thì tính sau.
Vì vậy, nàng lập tức thay đổi chiến
lược, nhanh chóng cởi bỏ bộ mặt hung dữ kia, thay vào đó là vẻ đoan
trang hiền thục mà nhìn y, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này ta lén cha ta làm, huynh có thể đừng để lộ tin tức trước được không, đợi cha ta về rồi hãy tới cầu hôn.”
Nàng nhìn y với vẻ nhu nhược đáng
thương, đôi mắt sáng trong veo như hồ thu nay bỗng mờ hơi nước, giống
như khi đi săn, con nai đẹp nhất trong bãi săn bắn ngước nhìn bằng đôi
mắt rưng rưng, khiến người ta không nỡ bắn tên.
Tiểu nha đầu này đúng là quỷ kế đa đoan, cứng không được thì tới mềm, y cười thầm trong bụng rồi ung dung nhìn
xem nàng còn định giở trò gì nữa. Có điều khi ánh mắt của y chạm vào đôi mắt nàng, mọi sự đề phòng cẩn trọng trong lòng đều lập tức chuyển thành một khúc ‘Xuân giang hoa nguyệt’:
Dập dờn sóng vỗ dặm khơi
Rừng hoa như tuyết ánh trăng êm đềm
Trăng, ai mới thấy một lần?
Năm nào người mới một lần trăng soi?[1'>
Là duyên hay nghiệt, dường như đã định ngay trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau.
Y đứng lên, nói: “Ta còn bốn thuộc hạ
đang đợi ngoài phủ châu mục, để tránh cho bọn họ hiểu lầm là ta bị tiểu
thư giam giữ, ta xin cáo từ trước, đợi châu mục đại nhân về phủ, ta sẽ
tới bái phỏng sau.”
Vân Phỉ còn tưởng là sẽ phải hao hơi tổn sức, tốn nước bọt, thậm chí là cưỡng ép hay dụ dỗ thì mới khiến y nhận
lời, không ngờ y lại nhanh chóng đáp ứng như thế.
Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, tiễn y ra cửa rồi cười quyến rũ: “Úy công tử nghỉ trọ tại đâu?”
Y dừng chân lại, mặt nghiêm nghị hỏi: “Vân tiểu thư không định giết người diệt khẩu đấy chứ?”
Vân Phỉ chột dạ nên đỏ mặt, trách mắng:
“Ai da, sao huynh lại có thể nghĩ về ta như vậy chứ, trước nay ta vẫn
rất lương thiện mà. Ta chỉ muốn biết để cha ta về thì thông báo cho
huynh mà thôi.”
[1'> Nguyên văn là:
Diễm diễm tùy ba thiên vạn lí
Nguyệt chiếu hoa lâm giai tự tản
Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt
Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân.
Bốn câu thơ trong bài thơ ‘Xuân giang hoa nguyệt dạ’ của Trương Nhược Hư do Anh Nguyên dịch
Dịch: Mon
“Mẹ, mẹ cứ biết chuyện này thế đã. Nếu cha không nhắc đến thì mẹ đừng nói gì hết.”
Tô Thanh Mai nghẹn ngào ừ một tiếng.
Vân Phỉ làm bộ như rất vui vẻ, cười hi
hi rồi lắc lắc cánh tay Tô Thanh Mai. “Mẹ đừng đau lòng nữa, có tiền rồi thì đi khắp thiên hạ cũng không sợ.”
Mặc dù nàng biết có tiền chưa chắc đã
vui vẻ, nhưng vì tiền tài mà cha mới ở bên cạnh mẹ, vậy chỉ cần mẹ tiếp
tục có tiền thì tạm thời sẽ không có việc gì. Sau đó, thứ phải giải
quyết chính là tên Úy Đông Đình khó chơi kia.
Mong chờ mỏi mòn mới tới khi trời tối,
Vân Phỉ thay nam trang, mang theo bình rượu hoa lê, dẫn Tống Kinh Vũ
cùng đi, lặng lẽ ra khỏi phủ châu mục.
Trời tối đen như mực, thành Kinh Châu
chìm trong một màn tĩnh mịch, nhà nhà đều đóng cửa im lìm, ánh sáng bị
những bức tường che chắn lại, chỉ có những quán trọ trên đường Lâm Phúc
mới có đèn đuốc sáng trưng.
Quán trọ như Xuân được coi là quán trọ
rộng lớn và xa hoa nhất thành Kinh Châu. Nghe Tống Kinh Vũ nói, Úy Đông
Đình toàn ở phòng thượng hạng, xem ra có rất nhiều tiền.
Vân Phỉ đi đến trước cửa, nhìn hai cái đèn lồng đỏ dán ‘tứ quý như xuân’ và ‘tân chí như quy’[1'>, hít sâu một hơi. Cha sắp về tới nơi rồi, bất luận thế nào thì t