
n cả cái ngáp định ngáp kia cũng mất tăm.
[1'> Cách xưng hô cha của ai đó một cách tôn kính, trang trọng
[2'> Quản gia dùng chữ bày hàng, vì Vân Phỉ đâu có định kén rể, chỉ bày ra để thu tiền thôi mà.
Không ngờ đó lại là cái gã ở ao phóng sinh trên Tịnh Thổ Tự hôm trước.
Y vừa bước vào, cả phòng khách lập tức
bừng lên như được nắng xuân chiếu rọi, vẻ hiên ngang khí phách khiến cho khắp nơi đều phát sáng, rực rỡ bốn phương.
Những người đến giải đáp câu hỏi hai
ngày nay, Đỗ thiếu gia thì kiêu căng ngạo mạn, Nghiêm công tử nhát như
thỏ đế, Mạnh đại nhân bỉ ổi đáng khinh, Vạn bang chủ tục tằn thô lỗ, Lý thần y rụt rè nhút nhát.
Tóm lại, năm người đàn ông mà không có
lấy một người khiến cô vừa mắt. Ngay lúc mọi người đang thất vọng chán
chường, thờ ơ hết hứng thú thì bỗng nhiên có một chàng trai cao lớn,
tuấn tú, phong thái đường hoàng bước vào. Ngay cả Bạch Thược – người
luôn lạnh như băng với đàn ông cũng phải nhìn đến ngẩn cả người. Phục
Linh thì khỏi phải nói, vốn mê người có dung mạo đẹp nên nàng ta cứ nhìn Úy Đông Đình mãi, cứ như tiến vào trạng thái quên hết xung quanh.
May mà, Vân Phỉ – người đang ở sau bức
rèm châu – đã có kinh nghiệm xương máu ở ao phóng sinh nên hoàn toàn
miễn dịch với sắc đẹp của Úy Đông Đình, lập tức từ sau bức rèm tằng hắng vài tiếng thật to.
Bạch Thược hoàn hồn lại, vội vàng hỏi: “Ngài có biết tiểu thư nhà ta thích ăn gì nhất không?”
Phục Linh từ trạng thái si mê hoàn hồn
lại, ước gì có thể nhào tới nói cho Úy Đông Đình biết đáp án, đáng tiếc
chính nàng ta cũng không biết.
Đôi mày kiếm của Úy Đông Đình khẽ nhướng lên, ánh mắt sâu thẳm khẽ lướt qua bức rèm châu.
Vân Phỉ biết rõ cách một bức rèm châu y
sẽ không thấy mình, thế nhưng tim vẫn không thể không đập loạn một nhịp. Nàng thật sự không ngờ được rằng còn có ngày gặp lại y.
Úy Đông Đình nhìn vào bức rèm châu, nói: “Ta biết vấn đề này, có điều ta sợ nói xong thì Vân tiểu thư sẽ nói
không đúng. Cho nên trước tiên xin mời Vân tiểu thư viết đáp án lên tờ
giấy tiết đào này trước đã, để tránh sau này lại không chịu thừa nhận.”
Vân Phỉ bị y nói trúng tim đen ngay tức
khắc thì không khỏi bĩu môi. Y quả nhiên rất gian xảo, vừa ra tay là đã
chặn kín đường lui của nàng.
Bạch Thược không ngờ y sẽ đề ra yêu cầu này nên hỏi nhỏ Vân Phỉ ở phía sau rèm. “Tiểu thư, cô xem?”
Vân Phỉ đành phải nói: “Được, ta viết đáp án ra.”
Bạch Thược đang định đưa tờ giấy tiết
đào vào sau bức rèm châu thì Úy Đông Đình lại nói: “Xin Vân tiểu thư hãy viết ở ngoài rèm, để chắc chắn đây đúng là bút tích của Vân tiểu thư,
để tránh sau này lại không chịu thừa nhận.”
Y liên tục nói mấy chữ không chịu thừa
nhận, hình như đã đoán trước được là nàng sẽ giở trò lật lọng. Vân Phỉ
tức đến nỗi quai hàm phình lên như con ếch. Nếu không nể mặt ngân lượng, nàng đã sớm nhảy tới quét y ra ngoài.
Có điều nàng thích ăn thứ gì, làm sao y
biết được chứ. Ngay cả các đầu bếp trong nhà bếp cũng chỉ biết nàng
thường ăn ba món kia mà thôi. Nhưng thường ăn chưa chắc là thích, y có
thể đoán được mới tài đó, trừ khi y là thần tiên.
Nghĩ như thế, Vân Phỉ vén rèm châu bước ra.
Nàng là một người hay thù vặt, chuyện ở
ao phóng sinh hôm nọ còn nhớ rất rõ nên đương nhiên không quên liếc y
một cái thật dữ dằn.
Nàng vốn tưởng mình vừa bước ra thì y sẽ hoảng hốt tới nỗi mặt tái nhợt, người run rẩy, sau đó quỳ rạp xuống đất như Đỗ công tử, kêu gào tha mạng, sau đó tự tát mình bảy tám chục cái,
cuối cùng không dám mạo phạm đại tiểu thư băng thanh ngọc khiết của phủ
châu mục.
Nhưng ngoài dự kiến của nàng, y không hề có phản ứng gì, không ngạc nhiên cũng không sợ hãi, càng làm như không
thấy cái liếc mắt hung dữ của nàng, ngược lại mỉm cười một cách lịch sự. Nụ cười ấy đẹp đến nỗi làm Phục Linh và Bạch Thược đều thoáng ngây
người.
Vân Phỉ không chắc y không nhận ra nàng
thật hay là cố ý giả vờ không quen biết nàng, nhưng tóm lại chuyện hôm
ấy cũng chả tốt lành gì, y đã làm như quên mất thì đương nhiên nàng cũng sẽ không nhắc tới.
Nàng đi đến trước bàn, cằm hơi hất lên,
vươn một ngón tay ngòi bút ra, chỉ về phía cửa: “Huynh đứng lui ra đi,
đứng ngoài cửa ấy.”
Môi Phục Linh khẽ giần giật. Quá đáng
mà, sao tiểu thư lại có thể đuổi một thanh niên anh tuấn siêu phàm như
thể đuổi một tên ăn mày vậy chứ? Nàng ta nào đâu biết nếu không nể mặt
ngân lượng thì lúc này Vân Phỉ đã băm cái tên từng mạo phạm mình nát bét như đậu hũ rồi. Vênh mặt hất hàm bảo y đứng chờ ngoài cửa đã là khách
sáo lắm rồi đấy.
May mà chàng thanh niên anh tuấn kia
không hề có vẻ gì tức giận mà lùi ra sau vài bước, bình tĩnh như không
đứng trước cửa phòng khách, cách cái bàn trước mặt Bạch Thược hơn năm
trượng[1'>.
Trừ khi y có thiên lý nhãn, nếu không
tuyệt đối không thể nhìn thấy Vân Phỉ viết những gì. Chắc chắn điều này, Vân Phỉ mới cầm bút viết lên tờ giấy tiết đào vài chữ, sau đó giao nó
cho Bạch Thược, còn mình thì xoay người đi vào sau bức rèm châu.
Nàng ung dung nhàn nhã ngồi trên ghế
dựa, xuyên qua bức rèm, nhìn chằm chằm vào y, như vậy sẽ ở trong thế
địch ngoà