Insane
Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323810

Bình chọn: 9.5.00/10/381 lượt.

cái là có thể cắt đứt cổ họng Tống Kinh

Vũ.

Trong phòng im ắng không một tiếng động, ai nấy đều đứng im như tượng, chỉ có kiếm khí là lởn vởn khắp nơi.

Vân Phỉ bừng tỉnh khỏi cơn kinh ngạc, vội vàng nói: “Ngươi mau buông tay xuống, đừng làm hại huynh ấy.”

Úy Đông Đình ngước mắt lên, nói: “Sao ta lại giết hắn, chẳng qua ta chỉ muốn cho nàng xem võ công của ta thôi.” Y thu kiếm lại, như cười như không: “Không biết Vân tiểu thư có hài lòng

với võ công của ta hay không?”

Mặt Vân Phỉ đỏ bừng, nói với vẻ khinh khi: “Ngươi đúng là mặt dày. Võ công có cao hơn nữa thì ta cũng sẽ không gả cho người.”

“Tại sao?”

Vân Phỉ hừ một tiếng. “Bởi vì người

ngươi muốn cưới là tiểu thư của phủ châu mục chứ không phải ta. Cho dù

cô ta có là Trư Bát Giới thì ngươi cũng sẽ cưới.”

Y nghiêm nghị nói: “Nếu quả thật là Trư Bát Giới thì chắc chắn ta sẽ không cưới.”

Vân Phỉ cười lạnh. “Ta không tin.”

“Ta nghe nói châu mục phu nhân dẫn con

gái lên Tịnh Thổ Tự trên Liên Hoa sơn nên mới đến xem xem.” Nhớ tới tình cảnh ngày hôm ấy, Úy Đông Đình hơi nheo mắt lại, cười nhạo nàng: “Nói

ra thì cũng thật trùng hợp, Trư Bát Giới là Thiên Bồng nguyên soái. Lần

đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nàng cũng đứng trong nước…”

Vân Phỉ vừa xấu hổ vừa giận dữ, rất muốn nhào tới đánh y, nhưng lại sợ y tiếp tục kể ra chuyện xấu ngày hôm ấy

nên vội vàng nói với Tống Kinh Vũ: “Huynh ra ngoài đợi ta.”

Tống Kinh Vũ thu kiếm lại, ánh mắt u ám hơn, rồi ra ngoài cửa đứng đợi.

Úy Đông Đình xăn tay áo lên, nhìn chỗ

vừa bị nàng ngắt véo, than thở: “Sức cũng không vừa, véo mạnh thế này cơ đấy.” Nói xong, y đưa cánh tay trần qua trước mặt nàng. “Nàng xem, bầm

tím hết trơn rồi.”

Hứ, ai thèm nhìn da thịt của ngươi chứ.

Vân Phỉ đỏ mặt, thụt lùi vài bước, trừng đôi mắt sáng long lanh, nói:

“Nếu ngươi đã sớm tính kế, muốn gì thì mau nói ra đi. Vân Phỉ ta tuy chỉ là một cô gái nhưng thích thẳng thắn, lẹ làng chứ không thích vòng vo

tam quốc. Trừ chuyện hôn sự ra, những chuyện khác đều có thể ngồi xuống

thương lượng.”

Y thả tay áo xuống, im lặng nhìn nàng,

trong mắt hiện lên chút âm trầm sâu xa, dường như đang nghĩ xem nên đặt

điều kiện gì thì tốt.

Vân Phỉ đã chuẩn bị tinh thần, chờ y

được nước làm tới, nhưng y chỉ ung dung ngồi xuống, một lúc thật lâu mà

không nói tiếng nào.

Căn phòng chìm trong yên ắng, yên ắng tới mức làm nàng thấy sốt ruột.

Nàng không nhịn được mà lên tiếng: “Nếu

ngươi tới cầu hôn với cha ta thì ông ấy cũng sẽ không đồng ý, chi bằng

hãy lấy tiền rồi đi đi. Muốn bao nhiêu thì ngươi cứ nói ra.”

Úy Đông Đình nhướng mắt lên, nhìn cằm chằm vào nàng: “Nếu như cha của nàng đồng ý thì sao?”

Giọng của y có vẻ rất tự tin như đã dự

liệu trước, khẳng định rất chắc chắn. Vân Phỉ nhanh chóng trả lời y: “Dù vậy thì ta cũng sẽ không đồng ý.”

“Tại sao?”

Vân Phỉ thầm nghĩ: ở bên cạnh một người

đàn ông lòng dạ sâu xa khó lường như ngươi, e là nằm mơ cũng phải ráng

mà mở mắt, đề phòng bị tính kế, như thế thì mệt lắm. Nhưng những lời này đương nhiên là không ai thích nghe, nàng sẽ không nói ra để chọc giận

y, cho nên cố mà giữ trong lòng, chỉ lòng vòng nói một câu không đâu vào đâu. “Bởi vì ngươi rất giống cha ta.”

Ta sẽ không giẫm vào vét xe đổ của mẹ mình, tìm một người đàn ông như vậy, cuối cùng rơi vào cảnh tình và tiền đều không còn.

Rất giống cha ta? Úy Đông Đình nhíu mày: “Ý của nàng là tuổi của ta quá lớn?”

Nàng hùa theo ý của y, sai cho sai luôn, nên vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, ngươi hơn ta tới gần mười tuổi lận.”

Y không nhịn được mà cãi lại: “Bảy tuổi.”

Nàng cố tình thở dài: “Vậy cũng lớn hơn nhiều quá.”

Úy Đông Đình: “…..” Có nhiều đến thế sao?

Vân Phỉ lập tức dùng ánh mắt hậu bối

ngưỡng mộ tiền bối nhìn y rồi bồi thêm một câu: “Ta có thể gọi ngài một

tiếng thúc thúc không, ngài sẽ không để ý chứ?”

Y liếc nàng một cái: “Sao lại không?”

Nàng ngây thơ chớp mắt: “Ta mới mười lăm tuổi, đối với ta mà nói, người hai mươi tuổi trở lên đều già hết.”

Tống Kinh Vũ ở ngoài cửa nghe thế thì lập tức như bị trúng tên, trái tim nát tan thành hai mươi ba mảnh.

Úy Đông Đình xoa trán, vừa tức giận, vừa tức cười: “Lẽ nào lớn hơn nàng vài tuổi không tốt sao?”

Vân Phỉ: “Đương nhiên là không tốt rồi.”

“Tại sao?”

Vân Phỉ không nén được, tay chống cằm, thở dài một hơi: “Người lớn tuổi thì mưu mô nhiều, tính kế người khác mệt mỏi lắm.”

Câu trả lời lần này làm Úy Đông Đình hết sức bất ngờ, nhìn nàng không giống đang nói đùa. Tuy nàng tinh ma ranh

mãnh nhưng lại rất nghiêm túc, rất thật tình. Lòng y bỗng chấn động,

chợt cảm thấy lúc này giọng nói và thần sắc của nàng không hề giống một

thiếu nữ mười lăm tuổi. Vẻ ưu thương thấp thoáng trên đôi mày thanh tú

kia khiến người ta phải rung động.

Y im lặng một lát rồi đưa cho nàng tờ giấy tiết đào trong lòng, trầm giọng nói: “Thôi được rồi, chuyện này dừng tại đây.”

Vân Phỉ hoàn toàn không ngờ chuyện này

lại kết thúc như vậy nên vui mừng khôn xiết, lập tức đem tờ giấy tiết

đào tới trước ngọn đèn đốt quách cho xong. Cuối cùng thì trái tim đang

phập phồng lo lắng kia cũng được bình yê