
ng không phải chuyện kết giao không thú vị,
hay những lần hẹn hò nhàm chán linh tinh…. nói đúng hơn, chính là với
cậu mà nói đối phương có cũng được mà không có cũng không sao. Cậu cũng
không quá thích đối phương, đáp ứng cũng bởi vì không có lý do cự tuyệt, nhưng sau khi xác nhận loại kết giao này không có chút gì thú vị lại
còn lãng phí thời gian, thì cậu không chút do dự đưa ra đề nghị chia
tay.
Lúc ấy đối phương bật khóc đồng ý chia tay, nhưng mà nhìn bộ dáng đáng thương của cô gái đang nức nở, Lí Cẩn không chút ngoài ý muốn phát hiện, trong lòng mình hoàn toàn không có một tia cảm xúc dao động.
Không biết từ khi nào bắt đầu, phần lớn mọi chuyện đều không gây ra nhiều cảm giác cho cậu lắm, cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác, nhiều khi nhìn thấy những người gặp phải thiên tai hiểm họa, trong lí trí
hiểu chính mình hẳn là nên cảm thấy bi thương hoặc thương hại, nhưng
quái dị chính là, cậu quả thật không có cảm giác gì, có lẽ mặt ngoài
ngụy trang nhiều một chút, nhưng kỳ thật trong lòng cậu lại đang dùng
ánh mắt lạnh lùng xem xét những người đó.
Đại khái trong lòng cậu vẫn có một bộ phận rất quan trọng trong tâm trí, chính là trong khi cậu vẫn chưa nhận ra nó đã lặng lẽ chết đi. Có lẽ mới đầu tình cảm cùng
thành ý của đối phương cũng làm mình cảm động, nhưng loại cảm xúc này
rất nhợt nhạt, vì thế sau khi đáp ứng không lâu cậu liền cảm thấy hối
hận.
“Như vậy, em chưa từng kết giao với đàn ông?”
“Không có.” Mặc dù biết đối phương không thể nhìn thấy, Lí Cẩn vẫn mỉm cười một chút.
Đàn ông……. nguyên nhân chính vì cả hai chính là đàn ông, nên hiểu rất rõ
đối phương là dạng sinh vật gì, vì thế mới chưa từng kết giao với đồng
tính đi.
Bỏ tình yêu và cảm tình linh tinh gì đó không đề cập
tới, hầu hết đàn ông đều chú trọng tới sự kích thích cùng sung sướng của cơ thể, khía cạnh này so với nữ giới còn cởi mở hơn, Lí Cẩn đương nhiên cũng không phải ngoại lệ; nếu như có thể không nói đến chuyện tình cảm
vẫn có thể đụng chạm xác thịt, như vậy cớ sao lại không làm?
Sau
khi tốt nghiệp đại học, Lí Cẩn cũng không vội vàng tìm việc, sau đó nhận thức một vài đối tượng, lêu lổng một thời gian, mãi đến khi khoảng tiền trong tài khoản ngân hàng không đủ chi trả cho cuộc sống, mới được bạn
bè giới thiệu tìm đến công việc hiện tại.
Đối với cậu mà nói, bán mình cũng không có gì không tốt; bán cơ thể và được trả tiền vẫn nằm
trong phạm vi cậu có thể chấp nhận được, vì thế từ khi bắt đầu, công
việc này cũng kéo dài tới nay, nhiều lúc cảm thấy chán ghét cũng muốn
nghỉ, cũng có thể thỉnh thoảng nghỉ ngơi một thời gian, nhiều năm qua
cũng đủ để cậu có một mối quan hệ thân thiết với quản lí, cũng có thể
chọn khách nhân cho mình.
Mặc dù nhiều lúc cũng gặp phải những vị khách khó hầu hạ, nhưng trên thực tế mọi người chỉ cần có được phục vụ
tốt mà thôi, chỉ cần có thể thành công che dấu cảm xúc và phản ứng của
mình, cùng một vài lời nói dối lòng, việc lấy lòng khách nhân kỳ thật
cũng không khó khăn lắm; vì thế công việc này kỳ thật cũng không có gì
để bắt bẻ.
Ít nhất, Lí Cẩn chính là cảm thấy tạm được.
Chu Sĩ Tranh vuốt tóc đối phương, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải hỏi gì.
Kỳ thật trước khi lời nói phát ra, anh cũng không biết kỳ thật chính mình
lại để ý tới chuyện này. Hỏi xong mới bất tri bất giác phát hiện ra,
bình thường không thèm nghĩ tới, cũng không có nghĩa là chính mình không thèm để ý. Mà câu trả lời của Lí Cẩn cũng nằm trong dự đoán, anh cũng
không ngoài ý muốn lắm, chính là cảm xúc có chút khác thường.
Mặc kệ đối phương rốt cuộc đã từng kết giao với bao nhiêu người, nhưng
nghe được lý do chia tay của Lí Cẩn chính là “không thích lắm” thì trong lòng anh lại xuất hiện một tia mừng thầm. Cho dù Lí Cẩn không thích anh cũng không sao, dù sao thì Lí Cẩn cũng đồng dạng không thích những
người khác, như vậy là đủ rồi.
Bây giờ nghĩ lại, nếu đối phương thực sự có người yêu thương, đại khái cũng rất khó tiếp nhận công việc này.
Tuy rằng không phải cố ý tìm kiếm, vốn chỉ định tìm một chút an ủi nhưng
sau khi nhìn thấy ảnh chụp của cậu, Chu Sĩ Tranh đột nhiên cảm thấy, thứ gọi là vận mệnh cũng không phải không tồn tại, nếu không, một người
không hề gặp mặt suốt hai mươi mấy năm, sao lại có thể cùng nhau sinh
hoạt như hiện tại, hơn nữa còn giới thiệu với người khác đây là bạn trai của anh, cho dù là có kỳ hạn nhưng anh cũng đã rất thỏa mãn.
“Sĩ Tranh?” Có lẽ thấy anh thật lâu không nói lời nào, đối phương gọi.
Chu Sĩ Tranh đột nhiên đưa tay kéo đối phương ngồi dậy, ngăn chặn đôi môi khẽ nhếch.
Thần sắc của Lí Cẩn từ hoang mang biến thành thản nhiên, nhắm hai mắt lại, thuần thúc đáp lại anh.
Bởi vì mắt cá chân bị thương nên Chu Sĩ Tranh cũng không tính đoán chuyển
chổ. Anh dựa vào trên sô pha, nói với Lí Cẩn: “Em làm đi.”
“Làm?” Lí Cẩn ngẩn ra, có chút không xác định lắm: “Ý là chỉ em làm với anh……”
“Tùy tiện em muốn sao thì làm vậy, thô bạo một chút cũng không sao.” Chu Sĩ
Tranh vô cùng bình thản nói, vốn là lời nói ve vãn lại bị anh nói máy
móc như vậy.