
Năm 2002, Cố Minh Châu vừa bước sang tuổi hai
mươi. Khi đó cô và bạn trai của mình là Dung Lỗi đang theo học tại trường đại
học C, mỗi người đều ấp ủ những ước mơ của riêng mình: đó là trở thành nhà
thiết kế thời trang nổi tiếng bên cạnh kiến trúc sư hàng đầu thế giới. Tháng
bảy năm ấy, hai người cùng nhận được thông báo trúng tuyển vào Học viện Mỹ
thuật Lyon - Pháp, tương lai về sau tưởng chừng đã yên ổn.
Bước sang trung tuần tháng tám, cha của Cố Minh Châu là Cố Bác Vân bị bắt giam
vì dính líu đến làm ăn phi pháp. Còn mẹ kế của cô là Nguyễn Vô Song thì đột
ngột qua đời sau một cơn đau tim.
Chỉ sau chưa đầy hai tuần, nhà họ Cố vốn nức tiếng một thời ở thành phố C, giờ
đã rơi vào cảnh nhà tan cửa nát.
Mùa hè năm ấy dường như trở nên dài lê thê, tháng chín rồi mà thu vẫn chậm chạp
chưa chịu tới.
Dưới cái nắng giữa trưa như đổ lửa, Cố Minh Châu lẩn quẩn suốt hai tiếng đồng hồ,
cuối cùng, cô cũng hạ quyết tâm bước vào cửa nhà họ Dung. Dãy hành lang dài
dằng dặc mà cô đã từng đi không biết bao nhiêu lần, giờ bỗng chốc sâu hun hút
và lạnh lẽo hơn lúc nào hết.
Dì Vi - quản gia của nhà họ Dung - đi trước dẫn đường cho cô. Cố Minh Châu bộ
mặt nhợt nhạt, theo sau bóng lưng uyển chuyển của bà, chỉ cách có tầm ba bước
chân. Cô mặc chiếc áo thun dài tay màu đen, vậy mà vẫn thấy từng lỗ chân lông
trên đôi cánh tay chừng như đang rớm đầy mồ hôi. Kể từ năm đó trở đi, Cố Minh
Châu trở nên ghét mùa hè.
“Minh Châu!”, từ thư phòng của ông cụ Dung, cô chậm rãi bước ra, đi qua phòng
khách xa hoa lộng lẫy của nhà họ thì gặp Dung Lỗi hớt hải chạy vào. Những giọt
mồ hôi lấm tấm từ trên trán chảy xuống đôi lông mày rậm của chàng trai trẻ.
Khuôn mặt không giấu được vẻ nôn nóng, “Em... ông nội anh đã nói gì với em?”
Hai tay anh ghì chặt bờ vai cô, những ngón tay không còn kiểm soát được sức lực
khiến bả vai cô đau nhói. Một lúc lâu sau, cô mới gom đủ sức đế gượng cười với
anh: “Đau em... anh bỏ tay ra đi.”
“Đá này, em vừa bán anh mất rồi.”
“Chậc chậc, Minh Châu bé nhỏ ơi, nếu em giữ nguyên vẻ mặt đáng yêu ấy mà nằm
dưới thân anh thì hồn anh sẽ tan nát biết chừng nào...” - Bên tai cô chợt vang
lên cái giọng điệu cợt nhả của Phương Phi Trì.
Sáu năm vội vàng vụt qua, đang miên man thả mình vào miền dĩ vãng, bỗng chốc bị
đẩy về với hiện tại, bước chân Minh Châu trở nên chuệch choạng.
Lúc này đã vào nửa đêm, phần lớn những gương mặt chính khách quan trọng của
thành phố C đang tập trung trong đại sảnh giống như toà cung điện bằng pha lê
này. Họ tụm năm tụm ba vừa trò chuyện râm ran vừa hào hứng thưởng rượu.
Bàn tay của Phương Phi Trì đang đặt trên eo cô nhưng cứ cố lần mò xuống dưới,
hơi thở nóng hôi hổi mà đầy đen tối của anh ta phả vào tai cô. Cố Minh Châu
không thèm ngoảnh đầu nhưng cùi chỏ lại thúc mạnh ra đằng sau. Cái gã đang bám
dính lấy cô – kẻ chuyên môn để hoóc-môn nam phát tác hai mươi tư tiếng đồng một
ngày - thốt ra một tiếng hự đau đớn.
Vừa khéo có một cô nàng xinh xắn ngực bự đi lướt qua hai người bọn họ thì chợt
nghe thấy tiếng động lạ liền ngoái lại xem. Phương Phi Trì lập tức ưỡn thẳng
lưng, khẽ nhếch môi cười dâm đãng, đoạn đá lông nheo làm nàng ta phải bụm miệng
cười. Khóe mắt Phương Phi Trì giật lên đầy phấn khích, nhanh như chớp, anh ta
tách khỏi Cố Minh Châu rồi như một con cá hòa mình vào đám đông, đi tìm thú vui
từ những bóng hồng khác.
Còn Cố Minh Châu, toàn bộ sự chú ý của cô vẫn theo sát người đàn ông vừa tiến
vào đại sảnh từ phía bục sân khấu, chẳng hề phát hiện ra Phương Phi Trì đang
làm gì.
Người đàn ông đang thu hút ánh mắt cúa cô - chừng độ ba mươi tuổi, anh có dáng
dấp cao to vạm vỡ, đường nét trên khuôn mặt nghiêng nghiêng ấy nom cương nghị
mà từng trải. Anh vẫn trầm ngâm ít nói như sáu năm về trước, ai nói gì anh cũng
chỉ mỉm cười lấy lệ, tai vẫn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng mới khẽ gật đầu.
Khuất ở một góc lầu vắng vẻ, ánh mắt cô nhìn đăm chiêu một lúc rất lâu. Những
tiếng ồn ào của quang cảnh xung quanh đã dần trôi xa, bên tai cô chỉ còn láng
máng tiếng gió rít gào như thể tiếng thời gian đang đổi dời.
Cố Minh Châu quay ngoắt mặt đi rồi nâng ly rượu lên dốc một hơi cạn đáy. Vào
giờ phút này, đôi mắt luôn tồn tại sự bình tĩnh cúa cô dường như đã sóng sánh
như hai đầm nước in bóng trăng rằm.
Thế là sau sáu năm chia ly, Đá yêu của em, mừng anh đã trở về.
Họ Dung là một gia tộc lớn có quan hệ rộng rãi với cả giới chính khách lẫn giới
doanh nghiệp của thành phố C. Bên cạnh đó, ông cụ Dung - người giữ vị trí cao
nhất trong nhà họ Dung - luôn dành một sự ưu ái đặc biệt cho đứa cháu đích tôn
Dung Lỗi.
Bữa tiệc tối hôm nay là để chào mừng sự trở lại của anh, đồng thời cũng là một
nghi thức ngầm công nhận việc anh sẽ gia nhập công tác quán lý sản nghiệp của
gia đình, hiển nhiên bữa tiệc được tổ chức vô cùng long trọng.
Phương Phi Trì dẫn Cố Minh Châu đi chào hỏi gia chủ. Dung Lỗi vừa trải qua một
vòng rượu chúc tụng của mọi người, đôi đồng tử đen lay láy của anh càng trở nên
ướt rượt, long lanh và thu hút hơn trước đó.
Nếu nhận xét chín