Snack's 1967
Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323944

Bình chọn: 9.00/10/394 lượt.

huyến, vậy là cô nhận lời rồi đứng lên, đi xuống lầu. Bị tổn thương

Yêu là yêu, hận là hận, muốn ở bên nhau phải quang minh chính đại, muốn

chia tay cũng phải dứt khoát thẳng thắn. Cô khinh bỉ sự dây dưa lằng

nhằng. Cô không muốn vấn vương tơ lòng với bạn trai cũ. Cô căm ghét

những đôi nam nữ đã chia tay rồi mà còn dùng tình cảm để chơi trò ám

muội.

*

Nhiễm Nhiễm vừa bước ra khỏi tòa nhà thì nghe thấy chiếc xe bên đường bấm còi inh ỏi. Cô ngờ ngợ bước đến, Thiệu Minh Nguyên đã

xuống xe, vòng qua mở cửa xe cho cô:

- Lên xe nói chuyện nhé.

Nhiễm Nhiễm biết mối quan hệ giữa Thiệu Minh Trạch và người anh họ này

rất tệ nên cũng không muốn lên xe của anh ta. Cô mỉm cười chỉ vào quán

cafe nhỏ cách đấy không xa đề nghị:

- Hay là chúng ta qua đó ngồi. Tôi mời.

Thiệu Minh Nguyên vịn tay vào cửa xe, nói với vẻ ngả ngớn:

- Ồ! Nhiễm Nhiễm, cô không cần đề phòng tôi như vậy. Lần trước, tôi đã

nói rồi. Mẫu người như cô không phù hợp với khẩu vị của tôi.

Nhiễm Nhiễm tối sầm mặt hỏi:

- Anh tìm tôi có việc gì?

Thiệu Minh Nguyên nghiêng đầu về phía ô tô nói:

- Lên xe đi. Tôi thật sự có chuyện muốn nói với cô. Chỗ này không tiện lắm.

Nhiễm Nhiễm vẫn không chịu nhúc nhích, Thiệu Minh Nguyên có phần mất kiên nhẫn, khẽ cười khẩy một tiếng rồi nói:

- Cô Hạ, cô không cần như vậy. Nếu cô thực sự không yên tâm về tôi thì

có thể gọi điện báo cho bạn cô biết hành tung của mình. Ngộ nhỡ tôi có ý gì xấu thì cô có thể bảo bạn trực tiếp gọi điện báo cảnh sát.

Anh ta đã nói đến nước này, Nhiễm Nhiễm đành phải lên xe của anh ta:

- Có chuyện gì? Anh nói đi.

Thiệu Minh Nguyên lái xe đi, lắc đầu cười nói:

- Không. Chúng ta vẫn chưa đến nơi nói chuyện.

Hành động và lời nói của anh ta lập dị như vậy khiến Nhiễm Nhiễm càng

lúc càng đề cao cảnh giác. Cô làm ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, lấy di động

trong túi xách ra, cười nói:

- Vậy tôi gọi điện cho Minh Trạch, tiện thể bảo anh ấy lát nữa qua đón tôi.

Thiệu Minh Nguyên giật lấy di động của cô, chẳng nói nửa lời tắt máy luôn, rồi cười mà như không, nói:

- Đừng. Đừng làm phiền Minh Trạch vội. Tôi đưa cô đi xem vở kịch hay.

Cậu ta là nam diễn viên chính mà. Cô gọi điện thế này thì khó mà xem

được kịch hay mất.

Nhiễm Nhiễm hơi ngạc nhiên, mặt lạnh tanh nói:

- Nếu đã là kịch thì ắt là giả rồi. Xem hay không cũng chẳng để làm gì. Anh dừng xe lại. Tôi muốn xuống.

Thiệu Minh Nguyên liếc mắt khiêu khích cô:

- Sao vậy? Cô sợ à?

Nhiễm Nhiễm bặm môi không lên tiếng.

Thiệu Minh Nguyên lái xe tới một quán trà. Đến lúc này, Nhiễm Nhiễm mới bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi:

- Anh muốn cho tôi xem gì?

Mặt Thiệu Minh Nguyên nở nụ cười vừa thần bí vừa đắc ý, giơ ngón trỏ lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng:

- Đừng lên tiếng. Cứ im lặng đợi xem kịch đi.

Nhiễm Nhiễm lòng rối bời nhưng mặt vẫn cố nở nụ cười:

- Có thể là kịch gì hay chứ? Cùng lắm là Minh Trạch có người đàn bà

khác ở bên ngoài thôi. Đàn ông ai mà chẳng có lúc chơi bời trăng gió

chứ. Anh làm chuyện này còn ít hay sao mà hôm nay lại có hứng đi vạch

mặt người khác vậy?

Câu nói của Nhiễm Nhiễm khiến Thiệu Minh Nguyên kinh ngạc, bất giác quay lại nhìn cô, sau đó nở nụ cười giễu cợt:

- Đúng đấy. Cô hiểu rõ lắm! Không sai. Đàn ông mà. Có ai không chơi bời trăng gió đâu, có điều… - Anh ta cố ý dừng lại, nghiêng người sát về

phía Nhiễm Nhiễm, thái độ cực kỳ thân mật, nói: - Lần này, cậu em họ của tôi không chơi bời trăng gió, mà chỉ có thể coi là đóng kịch, sợ rằng

nó đang đóng kịch với chính cô đấy.

Hơi thở của anh ta phả vào mặt Nhiễm Nhiễm, cô khinh bỉ lùi lại phía sau, không thèm nói gì.

- Hạ Nhiễm Nhiễm, cô đừng coi ý tốt của tôi là lòng lang dạ thú. Hôm

nay, tôi đưa cô đến đây là để cô nhìn cho rõ, rốt cuộc Thiệu Minh Trạch

là người thế nào. Đám người suốt ngày ra vẻ như một chính nhân quân tử,

như một liệt nữ trinh tiết, thực ra đều là phường đạo tặc đĩ điếm cả

thôi. - Anh ta đang nói bỗng bật cười hể hả, chỉ ra ngoài xe cho Nhiễm

Nhiễm xem rồi hào hứng nói: - Nhìn đi. Ra rồi đấy.

Nhiễm Nhiễm

nhìn theo hướng chỉ của anh ta thì thấy một đôi nam nữ từ trong quán trà bước ra. Người con trai đi trước đàng hoàng, nghiêm túc, người con gái

đi sau xinh đẹp, dịu dàng. Đó chính là Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch.

Thiệu Minh Nguyên ở bên cạnh giải thích:

- Cô cũng quen cô gái đó hả? Tô Mạch, giám định viên của công ty Dịch

Mỹ. Gần đây, chẳng phải cô ấy đã hợp tác với Hồng Viễn sao? Tôi nói cho

cô biết, Hạ Nhiễm Nhiễm, cô biết cô ấy là ai không? Cô ấy là bạn gái cũ

của Thiệu Minh Trạch. Thiệu Minh Trạch rất yêu cô ấy. Năm năm trước, Tô

Mạch bỗng nhiên biến mất, Thiệu Minh Trạch đã đi khắp nơi tìm và suýt

nữa phát điên. Sao nào? Bây giờ, cô có nghĩ là cậu ta đang chơi bời

trăng gió không? Cậu ta có đóng kịch với cô không?

Đầu óc Nhiễm

Nhiễm ong ong, từng câu nói của Thiệu Minh Nguyên như mũi dùi dùi thẳng

vào tai cô, như cây kim đâm vào lòng cô. Cô ngồi ngây ra đó nhìn về đằng xa qua cửa kính xe màu sẫm.

Bên đường đỗ khá nhiều xe nên diện tích lòng đường còn lại rất hẹp. Thiệu Minh Trạch từ tốn đi phía trước, Tô