Polaroid
Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323322

Bình chọn: 9.5.00/10/332 lượt.

hị cũng đã được kín đáo quyết định. Thiệu Thị với tư cách là bên tham gia đấu thầu, sẽ lùi một bước, phối hợp với Tập đoàn Hồng Viễn của ông Hạ Hồng Viễn để lấy được mấy hạng mục ở ngoại ô

phía nam này. Sau đó, đợi khi dự án chính thức khởi công thì Thiệu Thị

sẽ tham gia, đầu tư tiền vốn để phát triển dự án.

Ông Hạ Hồng Viễn

đã quen một mình quyết định, nên chuyện này tất nhiên ông không hề hỏi

qua ý kiến của Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm chỉ nghe được nội dung cụ thể

của thỏa thuận hợp tác từ Thiệu Minh Trạch. Thiệu Minh Trạch thẳng thắn

nói:

- Hợp tác thế này quá mạo hiểm. Ngộ nhỡ có biến cố gì,

Thiệu Thị có thể rút ra bất cứ lúc nào và đẩy mọi nguy hiểm sang chú Hạ. Tốt nhất, em nên khuyên chú Hạ, bảo chú ấy nghĩ kỹ một chút về hình

thức hợp tác.

Nhiễm Nhiễm lập tức đi tìm ông Hạ Hồng Viễn để nói

chuyện này. Ông Hạ Hồng Viễn nghe xong, bình tĩnh nhìn cô thăm dò, mãi

sau mới thản nhiên nói:

- Nhiễm Nhiễm, nói thế nào thì Thiệu

Minh Trạch cũng là người của Thiệu Thị, cứ cho là cậu ấy và Thiệu Vân

Bình có xích mích thì lợi ích căn bản của cậu ta cũng là Thiệu Thị, chứ

không phải bên Hồng Viễn chúng ta. Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến việc tranh quyền lực của cậu ấy và bố con Thiệu Vân Bình, thế nên lời

của cậu ấy không đáng tin đâu.

Nói thế là ám chỉ cô quá dễ mắc lừa ư? Nhiễm Nhiễm sững người, mặt đỏ ửng:

- Nhưng lời anh ấy nói cũng không thể hoàn toàn không đáng tin. Nếu đổi sang một phương thức hợp tác khác an toàn hơn thì có gì không tốt ạ?

Ông Hạ Hồng Viễn cười đáp:

- Càng an toàn thì lợi nhuận thu được càng nhỏ. Muốn thu lợi mà lại

không chịu mạo hiểm, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?

- Nhưng mà…

- Đủ rồi. – Ông Hạ Hồng Viễn ngắt lời con gái: - Nhiễm Nhiễm, cẩn trọng trong công việc là điều tốt. Nhưng nếu cái gì cũng lo lắng bất an thì

không tốt đâu. Bố dám làm như vậy nghĩa là đã có tính toán kỹ rồi. Mấy

hạng mục ở ngoại ô phía nam, con chưa đủ kinh nghiệm để đánh giá đâu.

Con nên quay về hỏi Trần Lạc để cậu ấy giảng giải tình hình cho con rõ.

Nhiễm Nhiễm chỉ biết im lặng một lúc rồi quay người ra ngoài đi tìm Trần Lạc.

Nghe cô hỏi điều này, Trần Lạc có chút kinh ngạc nhưng vẫn nhẫn nại giải thích:

- Đối với thỏa thuận hợp tác lần này, tôi luôn theo sát. Vì tôi đã nhận được tin tức nội bộ trước đó, biết rằng mấy hạng mục này không cho phép các bên hợp tác tranh mua, cho nên bất luận là Hồng Viễn hay Thiệu Thị

thì cũng chỉ có một doanh nghiệp nhận được dự án này mà thôi. Ban đầu,

Thiệu Thị kiên trì theo đuổi dự án, sau đó lại cùng hợp tác với chúng

ta. Nhưng như vậy, quyền chủ động gần như trao vào tay họ. Tổng giám đốc Hạ không muốn thế, sau vài lần thương lượng mới có được kết quả như vậy đấy.

- Nhưng thế thì quá mạo hiểm! – Nhiễm Nhiễm nói.

Trần Lạc nhìn cô, nở nụ cười ôn hòa:

- Tổng giám đốc Hạ đã suy nghĩ những vấn đề này rồi. Tuy trước mắt, nhà nước đang đẩy mạnh điều tiết lĩnh vực bất động sản, nhưng khi chính

sách tới các địa phương thì lại thu được những phản ứng không đồng nhất. Với thành phố Tây Bình mà nói, giá nhà luôn ổn định và có hướng đi lên, triển vọng thị trường rất tốt. Hơn nữa, tình hình vốn hiện nay của công ty khá ổn, mấy dự án chiếm vốn đầu tư vẫn đang lần lượt mở phiên giao

dịch, tiền vốn sẽ nhanh chóng thu về được thôi. Với lại, ngân hàng cũng

cho chúng ta vay vốn, dù không có tiền đầu tư của Thiệu Thị thì một mình chúng ta đảm nhận mấy dự án ấy cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Thế nên, cái gọi là mạo hiểm đó, đối với công ty Hồng Viễn chúng ta mà

nói chẳng có gì là to tát. Tổng giám đốc Hạ cũng luôn quyết tâm nẫng

trọn mấy dự án ở ngoại ô phía nam này.

Nhiễm Nhiễm nghe những điều

này không hiểu lắm, nhưng nghe anh ta nói như vậy thì cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, tạm thời cũng không có ý kiến gì.

Trần Lạc lại nói:

- Tổng giám đốc Hạ luôn để ý đến mấy dự án này, vấn đề gì có thể phát

sinh, ông ấy đều đã tính toán cả rồi. Ông ấy vốn có ý nghĩ cạnh trạnh

đến cùng với Thiệu gia, nhất định phải chiếm được một, hai hạng mục

trong đó. Bây giờ họ đã chịu chủ động lùi một bước, đối với chúng ta mà

nói, đây là chuyện tốt. Hơn nữa, khi triển khai những dự án hợp tác như

thế này, lợi nhuận thu được sẽ cao hơn rất nhiều.

Anh ta nhìn Nhiễm Nhiễm chăm chú nghe, khẽ nhếch khóe môi hỏi:

- Giờ thì cô đã yên tâm rồi chứ?

Nhiễm Nhiễm gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười:

- Hình như tôi đã lo bò trắng răng rồi.

- Biết lo là chuyện tốt. Ít nhất cũng chứng tỏ cô có động não. – Trần Lạc nói.

Nhiễm Nhiễm lặng lẽ quay về vị trí của mình, tiếp tục lật xem đống tài

liệu khô khan vô vị, nhưng đầu óc lại rối như mớ bòng bong, chẳng nhập

được gì vào đầu cả. Thiệu Minh Trạch nói, hợp tác như vậy có mạo hiểm,

Nhiễm Nhiễm cảm thấy đúng là như thế. Nhưng sau khi nghe Trần Lạc phân

tích thì cô lại cảm thấy anh ta nói cũng rất có lý.

Trước đây,

cô chưa từng cảm thấy mình là con người không có chủ kiến như vậy, cách

nghĩ cũng dễ dàng bị người khác làm lung lạc. Tại sao lại như vậy chứ?

Chỉ là bởi cô đã bước chân vào một lĩnh vực mà bả