XtGem Forum catalog
Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323015

Bình chọn: 7.5.00/10/301 lượt.

phắt lên nói:

- Đừng có nói linh tinh! Thần Thần là con trai của Hạ Hồng Viễn. Hạ

Nhiễm Nhiễm, cô đừng tưởng tôi không biết cô tính toán gì. Không phải cô muốn độc chiếm tài sản của Hạ Hồng Viễn sao? Tôi nói cho cô biết, cô

đừng mơ cướp quyền thừa kế của Thần Thần. Nếu không, tôi sẽ đến tòa án

kiện cô!

Nhiễm Nhiễm phì cười trước vẻ giận dữ của bà Bành Tinh, nói:

- Hồng Viễn đã phá sản. Ông Hạ Hồng Viễn chẳng có tài sản thừa kế gì, chỉ có các khoản nợ. Bà có muốn không?

Bà Bành Tinh sững sờ rồi vẫn làm om sòm lên:

- Tôi mặc kệ! Dù sao Thần Thần cũng là người nhà họ Hạ các người. Tôi

không lo được. - Bà ta nói rồi cầm túi xách đi, chẳng cần con trai mình

nữa.

Nhiễm Nhiễm không kìm nổi thở dài. Người đàn bà này quả là

thiên tài, vai diễn nào bà ta cũng diễn rất đạt, từ thục nữ dịu dàng đến người đàn bà chua ngoa, từ người vợ hiền dịu đến người tình đằm thắm.

Trần Lạc dẫn Hạ Thần về, thấy chỉ còn lại mình Nhiễm Nhiễm liền hỏi:

- Làm sao đây?

Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn cậu thiếu niên lạnh lùng này rồi cùng

Trần Lạc dẫn cậu ấy về gửi chỗ người giúp việc. Trước khi chia tay ở

cửa, Hạ Thần vốn không nói gì trên suốt đường đi bỗng lên tiếng, căm hận nói:

- Chị không muốn nhận tôi, tôi càng không muốn nhận chị. Chị vốn không phải là chị gái tôi.

Nhiễm Nhiễm gật đầu, bình thản nói:

- Cậu nói không sai. Đúng là tôi không phải chị gái cậu. Thế nên, cậu

thiếu niên à, tôi không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng cậu. Nếu cần thì hãy gọi cho mẹ cậu ấy. Cho dù bà ta không chịu đón cậu đi thì ít nhất cũng

phải gửi tiền nuôi dưỡng cậu.

Hạ Thần nhìn cô oán hận, quay người bước vào nhà, đóng sầm cánh cửa lại.

Nhiễm Nhiễm mỉm cười, kéo tay Trần Lạc đi lòng vòng. Trần Lạc nắm tay cô nhét vào túi áo của mình, nói:

- Nhiễm Nhiễm, em ra nước ngoài trước. Anh giải quyết xong việc trong

nước sẽ đi tìm em. Chúng ta đón Giáng sinh cùng nhau, được không?

Cô gật đầu:

- Được.

Mục Thanh chưa về Thanh Hải mà vẫn sống cùng Nhiễm Nhiễm. Cô ấy vừa giúp Nhiễm Nhiễm thu dọn hành lý vừa hỏi:

- Bao giờ người bên trung tâm môi giới dẫn người đến xem nhà?

- Họ nói là buổi chiều. Đối phương cần mua nhà gấp, vừa hay tớ cũng cần bán gấp. Nếu không có vấn đề gì thì sẽ làm thủ tục sang tên đổi chủ. -

Nhiễm Nhiễm vừa trả lời vừa mở chiếc hộp nhựa đựng ảnh ra. Cô lật từng

trang xem kỹ từng bức một, rồi rút ra xếp thành chồng, đút vào phong bì

đã chuẩn bị trước.

Mục Thanh liếc nhìn bức ảnh trên tay cô, không kìm được hỏi:

- Trước khi đi, cậu có đi thăm bà Hàn không?

Nhiễm Nhiễm cúi đầu, cẩn thận sắp xếp chồng ảnh, bình tĩnh trả lời:

- Có. Phải đi chứ.

Hôm sau, Trần Lạc có việc phải làm, cô cũng không gọi anh ta, một mình

bắt xe đến thăm bà Hàn. Từ khi bị bắt đến giờ, đây là lần đầu tiên Nhiễm Nhiễm gặp bà, cô gần như không thể nhận ra bà. Bà già đi nhiều, mái tóc đen đã bạc hơn nửa.

- Mẹ biết con oán mẹ nên mới không chịu

đến gặp mẹ. - Bà Hàn cúi đầu nói: - Nhưng mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con,

mẹ muốn giúp con giành lại công ty.

Nhiễm Nhiễm lặng lẽ nhìn bà rồi chậm rãi nói:

- Công ty đã phá sản rồi. Vì chuyện này, ông Hạ Hồng Viễn cũng nhảy lầu tự sát.

Bà Hàn sững sờ, mở to mắt không dám tin nhìn Nhiễm Nhiễm.

Nhiễm Nhiễm tiếp tục nói:

- Con và Thiệu Minh Trạch cũng đã chia tay.

Bà Hàn bị những câu nói của cô làm cho đầu óc hoảng loạn, chỉ lẩm bẩm:

- Cuối cùng vẫn là con số không sao?

Nhìn người đàn bà tiều tụy trước mặt, rõ ràng Nhiễm Nhiễm tự nhủ bản

thân phải kiên cường nhưng khóe mắt vẫn bất giác hoe đỏ. Cô cúi xuống,

bình thản nói:

- Tuy mẹ nói vì con nhưng con cũng đã cố gắng hết sức để giữ tính mạng cho mẹ. Sau này như thế nào thì chỉ có thể còn dựa vào bản thân mẹ thôi. Vài ngày nữa, con sẽ ra nước ngoài. Có lẽ, sau này

con không về nữa. Con đã giao nhà bên ngoại cho Mục Thanh, nhờ cậu ấy

trông coi giúp. Có chuyện gì, mẹ đều có thể tìm cậu ấy.

Bà Hàn vẫn đắm chìm trong chuyện vừa nghe, chỉ ngồi đó thất thần.

Nhiễm Nhiễm ngần ngừ giây lát rồi đưa tay ra nắm bàn tay gầy gò của mẹ, mắt đỏ hoe nói:

- Mẹ, buông tay đi.

Buông tay, cũng là cho bản thân một con đường sống.

Từ nhà tù đi ra, ánh mặt trời chói chang, bầu trời trong xanh như ngọc. Nhiễm Nhiễm không vội bắt xe mà đi bộ men theo con đường. Cỏ dại bên

đường đã bắt đầu ngả vàng, những chú chim sẻ từ trong lùm cỏ chốc chốc

lại hoảng hốt bay lên khi có tiếng bước chân người, nhưng chúng cũng

không bay xa, chúng lại đậu xuống cách lùm cỏ một đoạn, khi có người đến gần chúng sẽ bay lên. Nếu bạn càng đuổi theo một con chim sẻ, nó sẽ

càng đùa bỡn bạn. Giống như khát vọng của con người, luôn dừng lại ở gần ngay trước mặt bạn, dụ bạn theo đuổi, tới khi bạn đưa tay ra tóm thì nó lại bay đi.

Thực sự, nếu nghĩ thông rồi, những điều đó chẳng qua cũng chỉ là thứ có mà như không.

Khi chiếc taxi bóp còi bên cạnh Nhiễm Nhiễm, cô quay đầu mỉm cười xua tay với người lái xe, ra hiệu mình không muốn đi.

Lúc sắp đến thành phố, Mục Thanh gọi điện hỏi cô đang ở đâu và nói là Lâm Hướng An đợi cô ở dưới nhà.

Lâm Hướng An đến để ly hôn với Nhiễm Nhiễm. Có lẽ lươ