Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323034

Bình chọn: 7.5.00/10/303 lượt.

ễn mà em phải hy sinh cả tính mạng của mình sao?

Thiệu Minh Trạch không trả lời. Lần đầu tiên, anh bị người khác hỏi cho cứng họng.

Nước mắt cũng không che giấu được. Cô dùng hai tay bưng mặt, cầu xin anh:

- Thiệu Minh Trạch, anh tha cho em đi. Em mệt rồi, cũng sợ rồi. Em muốn cho mình một con đường sống. Quan hệ giữa hai ta vốn không phải là tình yêu sâu đậm gì, chẳng qua chỉ là một sự thỏa hiệp, cứ thế này…

- Hóa ra, anh chỉ là một quân cờ của em sao? - Thiệu Minh Trạch nghẹn lời hỏi cô.

Có thật sự anh chỉ là một quân cờ của cô không? Cô không biết nên trả

lời mình thế nào, càng không biết phải trả lời anh ra sao. Tình cảm là

thứ khiến người ta khó nói nhất. Cô đã sớm rơi vào vực sâu, chẳng thể

nói rõ nổi điều gì, chỉ dựa vào bản năng sinh tồn mà cố gắng giành lấy

sự sống.

Thiệu Minh Trạch lại hỏi:

- Hạ Nhiễm Nhiễm, em có

từng yêu anh không? Cho dù chỉ là một chút thôi, không chỉ vì anh là đối tượng kết hôn thích hợp mà vì yêu anh, có không?

Nhiễm Nhiễm cúi đầu, mãi sau mới khẽ trả lời:

- Có. Em từng yêu anh. Nhưng tình yêu này còn chưa kịp nảy nở thì đã bị lụi tàn.

Ngoài cửa có tiếng tra chìa khóa. Mục Thanh và Trần Lạc xách theo mấy

chiếc túi lớn lần lượt bước vào. Thấy bộ dạng của Thiệu Minh Trạch và

Nhiễm Nhiễm thì cả hai đều sững người. Mục Thanh phản ứng trước tiên, cô ấy vội kéo Trần Lạc đang đứng sững phía sau:

- Nhanh lên, Trần Lạc, anh mau đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh đi.

Trần Lạc sững người, thu lại ánh nhìn đang hướng về phía Thiệu Minh

Trạch và Nhiễm Nhiễm, lặng lẽ xách đồ vào bếp. Nhiễm Nhiễm lau nước mắt

trên mặt, vịn vào thành giường và ngồi lên giường. Thiệu Minh Trạch cúi

đầu nhìn Nhiễm Nhiễm, mãi sau mới khẽ nói:

- Được. Anh để em đi.

Anh nói xong, xoay người lặng lẽ bỏ đi.

Mục Thanh luôn để ý đến động tĩnh của hai người. Thấy vậy, cô ấy cố ý

sắp xếp công việc trong bếp cho Trần Lạc, còn mình thì lấy khăn lau sữa

đổ trên sàn nhà, khẽ hỏi Nhiễm Nhiễm:

- Sao rồi? Hai người nói xong mọi chuyện chưa?

Thiệu Minh Trạch đã từng liên lạc với Mục Thanh, giải thích chuyện của

mình và Nhiễm Nhiễm. Lần này cũng là anh gọi điện cho Mục Thanh báo tin

ông Hạ Hồng Viễn tự sát và xin cô ấy đưa Nhiễm Nhiễm cùng về. Tuy tiếp

xúc không nhiều nhưng ấn tượng của Mục Thanh về Thiệu Minh Trạch rất

tốt. Cô ấy sợ hai người chia tay chỉ vì hiểu lầm nên mới cố ý kéo Trần

Lạc đi siêu thị để cả hai có cơ hội ở bên nhau.

Nhiễm Nhiễm vừa lau khô nước mắt, nhưng tròng mắt vẫn đỏ, nghe Mục Thanh hỏi vậy, cô liền trả lời:

- Chẳng có gì để xong cả. Chúng tớ đã sớm kết thúc từ lâu rồi.

Mục Thanh im lặng rất lâu, sau cùng không nén được thở dài, khẽ hỏi:

- Cậu đã quyết định cùng Trần Lạc ra nước ngoài sao?

Mục Thanh nói rất khẽ nhưng bóng người trong bếp vẫn dừng lại. Nhiễm

Nhiễm quay đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của Trần Lạc. Anh ta

đang nhìn cô, đồng thời cũng đang đợi câu trả lời của cô. Nhiễm Nhiễm

nhìn anh ta, khẽ gật đầu trả lời:

- Phải.

Mục Thanh im lặng rồi lại hỏi:

- Vậy còn người em trai kia của cậu thì sao?

Cậu em Hạ Thần của Nhiễm Nhiễm luôn sống ở chỗ người giúp việc. Sau khi Nhiễm Nhiễm quay về, cô đã gặp cậu ấy trong lễ tang ông Hạ Hồng Viễn.

Sau lễ tang, cô chẳng còn tâm tư nào mà lo cho Hạ Thần, bèn nhờ người

giúp việc đưa cậu ấy về nhà chăm sóc.

- Liên lạc với bà Bành

Tinh, bảo bà ấy mang con mình đi. - Nhiễm Nhiễm trả lời. Theo như cô

được biết, sau khi bà Bành Tinh và ông Hạ Hồng Viễn ly hôn thì bà ta đã

cùng người tình về miền Nam. Tuy cô không biết liên lạc với bà Bành Tinh bằng cách gì nhưng chắc là Hạ Thần biết.

Trần Lạc bắt đầu làm thủ

tục cho hai người ra nước ngoài. Trước đây anh ta đã định ra nước ngoài

nên nắm rõ mọi thủ tục, lại có bạn trong ngành nên việc làm thủ tục rất

thuận lợi. Khi thời tiết mát mẻ hơn, về cơ bản thủ tục đi du học của

Nhiễm Nhiễm đã hoàn tất. Cô từng đến tìm Lâm Hướng An, nói mình đã quyết định ra nước ngoài cùng Trần Lạc, sẽ không còn là sự uy hiếp đối với Tô Mạch nữa, liệu anh có thể làm thủ tục ly hôn với cô không.

Không ngờ Lâm Hướng An lại từ chối. Anh cầu xin Nhiễm Nhiễm ở lại, nói

sẽ bù đắp cho cô. Nhiễm Nhiễm chẳng còn gì để nói, quay người bỏ đi.

Tháng Mười một, cuối cùng bà Bành Tinh đã từ miền Nam về gặp con trai

nhưng không chịu đón cậu ấy đi. Bà Bành Tinh lại có thai, người tình của bà ta cũng là người chồng hiện giờ không chấp nhận Hạ Thần nên bà ta

dắt cậu thiếu niên còn cao hơn cả Nhiễm Nhiễm đến trước mặt cô, nói:

- Đây là em trai của cô, là người nhà họ Hạ. Tôi không thể đem nó đến

nhà người ta. Tuy Hạ Hồng Viễn chết rồi nhưng trước đây, ông ấy đã cho

cô không ít tiền. Thế nên, cô phải nuôi em trai mình.

Tuy Nhiễm

Nhiễm chẳng hề có tình cảm gì với cậu em trai này nhưng không muốn nói

chuyện trước mặt cậu ấy, bèn mượn cớ bảo Trần Lạc dẫn Hạ Thần ra ngoài,

còn cô nói chuyện với bà Bành Tinh:

- Hạ Thần rốt cuộc có phải

là người nhà họ Hạ hay không, tôi nghĩ bà là người rõ nhất. Điều khó

nghe tôi cũng đã nói rồi, xin bà đem con trai bà đi.

Bà Bành Tinh nghe thế liền nóng nảy, đứng