XtGem Forum catalog
Chỉ Sợ Tương Tư Khổ

Chỉ Sợ Tương Tư Khổ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322790

Bình chọn: 8.00/10/279 lượt.

lúc trước cô nương không đi?”

“Ta đã sớm muốn đi rồi! Nhưng là…” Cô

gái không cam lòng mân mê đôi môi anh đào non mềm. “Lần trước ngoại công cảnh cáo ta, đi ra ngoài nhất định phải có nam nhân đi cùng, nhưng

trước kia đều chỉ có Thu Hương theo giúp ta… Ách, Thu Hương là nha hoàn

bên người của ta, nàng theo ta từ lúc nhỏ, cũng đều là con gái nhà lành, kể không hết sự tình.”

“Như vậy bây giờ Thu Hương của cô nương ở đâu?”

“Hôm qua, ban đêm, vốn là nàng muốn theo ta đi ra ngoài, nhưng trước khi ra ngoài vừa lúc có người đi qua, thiếu chút nữa bị phát hiện, nàng đành phải giúp ta che dấu, để cho ta đến

nơi này chờ nàng. Nhưng mà…” Nàng nhún nhún vai.”Xem này tình cảnh này,

có lẽ nàng không đến được!”

Công tử thanh tú ánh mắt nhìn nàng một lúc lâu. “Nếu ta không cùng cô nương đi, chắc cô nương phải đi một mình hay sao?”

“Đó là đương nhiên,” cô gái làm ra vẻ khụt khịt, dường như rất đáng thương. “Ta đã không có chỗ để đi nha!”

Thu hồi ánh mắt, công tử thanh tú nhẹ nhàng nói.”Được rồi! Ta đi cùng cô nương.”

“Thật sự? Ha!” Cô gái cao hứng cả nửa

ngày, hơn nữa còn hoan hô ── gian kế thực hiện được, lại lôi kéo tay

hắn.”Cám ơn, cám ơn, ta biết ngươi là người tốt mà!”

“Như vậy…” Công tử thanh tú không ý thu hồi tay.”Hiện tại có thể đi chưa?”

“Tốt! Song đi vòng qua thành, không thể trực tiếp vào thành.”

“Ta biết.” Công tử thanh tú cầm bọc hành lý, liếc mắt nhìn cô gái một cái.”Cô nương… Không mang hành lý theo?”

Hai tay cô gái cùng chìa ra. “Đều ở chỗ của Thu Hương, trên người của ta ngay cả nửa đồng tiền cũng đều không có.”

Công tử thanh tú ngẩn ngơ, tiếp theo cười khổ.

“Ta biết rồi, khi đến trấn ta sẽ giúp cô nương mua thêm vài bộ xiêm y!”

“Còn có kiếm.”

“Kiếm?”

“Dùng để phòng thân nha!”

“Thì ra là thế.”

“Này này này, đừng nhìn ta với biểu tình như vậy có được không?” Cô gái căm tức nói. “Nhiếp phủ là võ lâm thế

gia, ta có võ công thì có cái gì kỳ quái ?”

“Không, đương nhiên không kỳ quái.” Công tử thanh tú lắc đầu phủ nhận.

“Nếu không kỳ quái ngươi sẽ không nhìn

ta như vậy, người ta chỉ là ngủ say không dễ tỉnh, cho nên vừa rồi mới

có thể không có cảm giác rớt xuống từ trên cây đại thụ!” Cô gái gắt

giọng.

“Ta…” Công tử thanh tú ho nhẹ hai tiếng. “Ách, đã biết.”

“Vậy giúp ta mua kiếm.”

“Cô nương nói mua liền mua.”

Vì thế, công tử thanh tú dẫn đầu đi ở phía trước, cô gái mặt mày hớn hở theo đuôi ở phía sau.

Hắc hắc hắc, trông người này khi tức

giận mà vẫn thanh tú, nói chuyện còn nhỏ giọng hơn so với cô nương nhà

người ta. Nhìn nhã nhặn như vậy, chắc là người đọc sách rồi, cá tính ôn

hòa như con thỏ con, bộ dạng thoạt nhìn có vẻ rất dễ khi dễ. Sau khi thử một lần, quả nhiên là không phải dễ lừa gạt một cách bình thường. Cái

này …Nàng từ từ lừa hắn mới được..

“Vừa rồi ngươi muốn tới trong rừng để làm gì?”

“Cửa thành chưa mở ra, ta muốn đến bên trong nghỉ một lát.”

“Thì ra là thế. A, đúng rồi, ta gọi là Nhiếp Đông Nhạn, ngươi tên là gì?”

“Lý Mộ Bạch.”

“Mộ Bạch? Nhưng là ngươi mặc bộ quần áo màu đen a!”

“Ta thích mặc quần áo màu đen.”

“Nhưng tên ngươi là Mộ Bạch.”

“Ta tên là Mộ Bạch.”

“Vậy ngươi lại mặc màu đen.”

“Ta thích màu đen.”

“Vậy ngươi nên tên là Mộ Hắc.”

iống như dự đoán của Nhiếp Đông Nhạn, Lý Mộ Bạch quả đúng là một nam

nhân siêu dễ khi dễ, cá tính ôn hòa, tính tình rất tốt, muốn sai khiến

hắn chỉ cần tùy tiện nói vài câu, hoặc là bày ra khuôn mặt khổ sở là

được, bất kỳ ai đi đến trước mặt hắn giương oai cũng không có vấn đề gì, cho dù ngươi có cười trộm, hắn cũng chỉ cười khổ.

Khó được có “Nô lệ” ngoan ngoãn như vậy

mặc nàng sai bảo, hiển nhiên Nhiếp Đông Nhạn sẽ không dễ dàng buông tha. Một khi có yêu cầu, dù là yêu cầu khó khăn đến đâu hắn cũng đáp ứng.

“Lý công tử, nhất định cha ta sẽ cử người ra tới tìm ta, ta đề nghị chúng ta đường vòng đi.”

“Đường vòng?”

“Đúng, cách Tô Châu càng xa càng tốt, nói ví dụ như, đi vòng qua Tương Dương đi.”

“Tương Dương?!”

“Quá xa?”

“… Không, làm theo ý của cô nương đi!”

Xem kìa, “Nghe lời” quá đi mất!

“Lý công tử, mua hai con ngựa thay cho đi bộ được không?”

“Nhiếp cô nương xuất thân là võ học thế gia, chắc đã từng học võ rồi phải không?”

“Đã từng học võ thì có thể làm nô dịch giống như ngựa ư?”

“… Được rồi! Mua hai con ngựa.”

Xem kìa, “Quan tâm” quá đi mất!

“Xin hỏi nhà củ Lý công tử ở đâu?”

“Thiên Sơn.”

“A a a, thì ra là ở Thiên Sơn! Khó trách ngươi mặc như vậy còn không

sợ lạnh, quen sống trong thời tiết giá rét đông lạnh mà! Nhưng mà ta rất lạnh!”

“…Vậy khi vào đến thị trấn, Nhiếp cô nương cứ việc chọn hai bộ áo choàng làm bằng da lông đi.”

Xem kìa, “Uất ức” quá đi!

“Này này! Lý công tử, đi nhanh như vậy để làm gì cơ chứ! Đi chậm một chút không được sao?”

“Nhiếp cô nương không lo lắng bị lệnh tôn cử người đi tìm cô nương sao?”

“Nhưng mà người ta mệt rồi!”

“… Nếu Nhiếp cô nương đã mệt, vậy đi chậm một chút.”

Xem kìa, “Hiền hoà” quá đi!

“Xem kìa, xem kìa, hội đèn lồng thật là náo nhiệt!”

“Nhiếp cô nương…”

“Chúng ta đi xem một lúc đi!”

“Nhưng mà…”

“Đừng khó chịu như vậy chứ!”

“…”

Cứ nh