
ối phun ngầm dưới lòng
đất cùng động băng, cho đến khi sắp tới hoàng hôn, bọn họ mới bắt đầu
đi về.
Ánh tà dương tịch mịch, nắng chiều đỏ rực, đúng là bức tranh màu
huyết tươi đẹp, mang theo vẻ thê lương nồng đậm, đem cả núi rừng nhuộm
sắc thái buồn bực, tăng thêm vẻ u sầu vô hạn, khiến cho Nhiếp Đông Nhạn
trước đó còn rất vui vẻ cũng không khỏi thu lại không khí tươi cười
trước đó.
“Nhớ… Ta nhớ mẹ quá! Trước kia người thích nhất là ôm ta xem nắng
chiều, người nói nắng chiều mặc dù gần lúc hoàng hôn, cũng là khoảnh
khắc đẹp nhất.”
Lý Mộ Bạch khoanh tay đi theo phía sau, không hé răng.
“Nếu là mẹ ta còn sống, ta sẽ không vất vả đào hôn như vậy.” Trên
đường đất ướt sũng, hai bên đều là cây già trăm năm um tùm, Nhiếp Đông
Nhạn mơn trớn một gốc cây, giọng nói mang theo bất mãn lầm bầm nói. “Rõ
ràng cha ta đã đáp ứng với mẹ ta sẽ để bản thân chúng ta chọn lựa vị
hôn phu của chính mình, nhưng mà mẹ ta vừa mới qua đời, cha liền quên
lời hứa với mẹ ta, hơn nữa ba tháng sau lại đem vị thiếp được sủng hạnh
nhất là Hạnh di lên làm vợ kế, hắn yêu mẹ ta chỉ có như vậy thôi sao?”
Lý Mộ Bạch giống như muốn nói cái gì, chợt lại nuốt trở lại.
“Nếu đổi lại là ta…” Bước chân dừng lại, Nhiếp Đông Nhạn từ từ xoay
người dựa lưng vào một gốc cây to lớn, hai tròng mắt như mơ giống như
truy tìm hình ảnh phất phơ ở phiến sương chiều màu đỏ hư ảo kia, dung
nhan xinh đẹp mang theo một mảnh thanh nhã thoát tục say mê hấp dẫn.
“Nếu người ta yêu đã chết, ta cũng muốn đi theo người đó!”
Ánh mắt nhìn nàng thật sâu, “Vậy còn đứa con thì sao? Nếu các ngươi
đã có con, đứa con còn nhỏ như vậy thì sẽ ra sao?” Lý Mộ Bạch nhẹ nhàng
hỏi.”Mặc kệ sao?”
“Hả? Đứa nhỏ?” Nhiếp Đông Nhạn giật mình nhắc lại, sau đó nở nụ cười
hoang mang, giống như nàng chưa bao giờ lo lắng qua vấn đề này, cho nên
bị hỏi bất ngờ như vậy. “Nếu như vậy, đại khái… Ta không thể chết được!
Nhưng mà…” Nàng suy nghĩ một chút. “Có lẽ nói không chừng ta sẽ nổi
điên.”
“Cô nương làm như vậy là đúng sao? Vì sao không đi tìm hắn?”
“Ta sẽ không đi đâu!” Nhiếp Đông Nhạn hờn dỗi liếc mắt một cái.
“Nhưng mà ta thường nghe mẹ ta lúc còn sống nói như vậy, ta lại giống
mẹ, ta nghĩ ta cũng nên là như thế đi!”
Trên khuôn mặt thanh tú không có gì khác thường, nhưng khi ánh mắt Lý Mộ Bạch mang theo một chút đăm chiêu, Nhiếp Đông Nhạn thừa cơ cẩn thận
quan sát đường cong dịu dàng trên khuôn mặt hắn, thật thanh tú, đúng là
rất xinh xắn, thậm chí có thể nói là tinh tế, có rất ít nam nhân xinh
đẹp như vậy, hơn nữa đôi mắt trong suốt màu nâu kia luôn yên tĩnh như
vậy, sâu thẳm như Lưỡng Hồ(*).
(*)Lưỡng Hồ: chỉ Hồ Bắc và Hồ Nam, Trung Quốc.
Một lúc lâu sau ──
“Có phải ngươi rất chán ghét ta không?” Nàng đột nhiên hỏi.
Lý Mộ Bạch ngạc nhiên quay mặt lại hỏi. “Hả?”
Nhiếp Đông Nhạn nghiêng trán nói. “Mặc dù không ghét ta, ngươi cũng
hận không thể nhanh chóng bỏ rơi ta, sau đó chạy thật xa, tốt nhất đời
này cũng không muốn gặp lại ta, đúng không?”
Lý Mộ Bạch không nói gì, hiển nhiên là chấp nhận, Nhiếp Đông Nhạn thấy thế ngược lại lại cười vui vẻ.
“Ngươi vừa mới rồi hỏi ta có sống chết
cùng với người ta thương hay không, ta sẽ không có, hơn nữa…” Nàng chớp
mắt. “Ngươi vẫn là nam nhân đầu tiên mà ta có cảm tình tốt đẹp!”
Lý Mộ Bạch nhẹ nhàng nhíu mày.”Ta ư?”
“Đúng! Là ngươi.” Nhiếp Đông Nhạn dùng sức gật. “Nói thực ra, ta đã
thấy nam nhân đều giống nhau, chân bà mối đã sớm san bằng cửa nhà ta,
nhưng dù là anh hùng hào kiệt trên giang hồ hay là vương tôn hiển hách
vinh quang đầy mình lẫn công tử tuấn mỹ tiêu sái văn nhã, ta đều thật
sự chán ghét!”
“Tại sao?”
“Thế mà cũng hỏi vì sao à?” Nhiếp Đông Nhạn nhăn mặt nhăn mũi như trẻ con. “Bọn họ đều làm ra vẻ, nhìn thấy liền chán ghét!” Xoay người, nàng tiếp tục hướng đi đến đường bên kia.
“Ta chán ghét bọn họ, vừa thấy ta liền lộ ra cái loại này ánh mắt đăm đăm mê muội như sắc lang, có người còn có thể chảy nước miếng, ghê tởm
đến chết! Còn có, ta cũng chán ghét bọn họ dùng thủ đoạn đến lấy lòng
ta, nịnh nọt ta, nhưng mà lại không ngần ngại nói xấu người khác trước
mặt ta, thật đúng là dạng tiểu nhân đê tiện! Ta ghét nhất ở trước mặt ta là một người, sau lưng ta lại trở thành một người khác, đúng là kẻ hai
mặt!”
Xoay người lại, nàng đối mặt với Lý Mộ Bạch, đi lùi lại.
“Nhưng mà ngươi không như vậy, lấn đầu tiên gặp mặt, ngươi tò mò ta
là ai, vì sao lại rơi xuống từ trên cây, cũng không bị ta mê hoặc đến
thần hồn điên đảo; hơn nữa ngươi cũng không có ý lấy lòng ta, lại càng
không muốn nịnh nọt ta, bởi vì căn bản ngươi không thích ta, ngay cả như vậy, ngươi cũng sẽ không khẩu thị tâm phi(*) lừa gạt ta. Thật ra ngươi
cũng không ghét ta, ngươi không thừa nhận? Bởi vì không muốn thương tổn
ta, nhưng cũng không phủ nhận ── bởi vì ngươi không muốn nói dối.”
(*) khẩu thị tâm phi: suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau
Nói tới đây, bỗng nhiên đáy mắt nàng xẹt qua một chút bỡn cợt.
“Cho nên nói, ngươi thật sự là người tốt ! Nếu như không tìn được vị hôn phu hợp với ta, ta sẽ suy xét tới việc gả cho