
“Trường An.”
Trường An ──
“Nhiếp phủ tiểu thư sao? Chưa từng nghe qua!”
“Nhiếp phủ tiểu thư sao? Không biết!”
“Nhiếp phủ tiểu thư sao? Đó là gì?”
“Nhiếp phủ tiểu thư sao? Bao nhiêu tuổi?”
“Cập kê chưa lâu.”
“À? Không lẽ công tử muốn hỏi vị tiểu cô nương xinh xắn như đóa hoa
mai kia? Có có có, nàng vừa tới nơi này để mua bánh bao của chúng ta!”
“Nàng có từng đề cập qua muốn lên đến nơi đâu không?”
“Không, nhưng nàng hỏi chúng ta hướng đi.”
“Hướng đi đến đâu?”
“Tuyền Châu.”
Tuyền Châu ──
“Nhiếp phủ tiểu thư sao? Ta chỉ nghe qua Nhiếp phủ nhị công tử.”
“Nhiếp phủ nhị công tử?”
“Bất quá lúc này Nhiếp phủ nhị công tử cũng không ở Tuyền Châu, nghe nói hắn mang theo muội muội đi Hàng Châu.”
“…”
Mùa đông ở Hàng Châu không có tuyết, nhưng cũng rét lạnh thấm xương
như Giang Nam và các nơi khác, vị công tử tư văn nhã nhặn, thanh tú kia
lại mặc mỗi một bộ quần áo đơn sơ, một tay mang theo bọc hành lý, một
tay mang theo chiếc giỏ trúc nhỏ, chậm rãi đi ở giữa gió lạnh hiu quạnh.
Đột nhiên, hắn dừng lại, nhìn cửa thành chưa mở, trầm mặc trong chốc lát, bỗng quay đầu.
Lúc rạng sáng, mới chỉ le lói vài tia nắng bình minh góc trời, màn
đêm vẫn đen như mực, gió lạnh thấu xương, rừng cây con hai bên đường kêu kẽo kẹt sàn sạt, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thứ gì đó thoát ra,
làm người ta kinh hãi, nhưng vị công tử thanh tú kia lại giống như không hề có cảm giác, nhấc chân bước vào, chiếc giày màu đen dẫm nát lá khô
rơi đầy trên mặt đất mang theo tiếng vang, làm cho màn đêm tăng thêm vài phần ghê rợn.
Đột nhiên, hắn lại nghỉ chân một lần nữa, đồng thời ngẩng mặt hướng
lên trên, trong khoảnh khắc đó, trên ngọn cây xum xuê lá, có một bóng
đen đứng trên cành cây, hắn buông tay đặt bọc hành lý cùng chiếc giỏ
trúc xuống theo bản năng, đồng thời hai tay đẩy ra, ngay sau đó, hắn
nâng hai tay lên nhìn người kia rõ ràng hơn.
Đấy là một cô gái đang ngủ.
Mở to mắt ra nhìn, hắn không tin vào mắt mình nữa. Vị công tử thanh
tú nhìn cô gái rơi từ trên cây xuống hai tay hắn, vậy mà còn từ từ nhắm
hai mắt lại, còn lẩm nhẩm, thân mình hướng vào bộ ngực ấm áp của hắn,
thuận tay lại kéo vạt áo của hắn, giống như đang kéo chăn.
“Ưm… Thu hương, trời đã sáng sao?”
Trời sáng?
Công tử thanh tú hướng lên trên nhìn bầu trời đêm, lại quay lại nhìn cô gái đang nằm trên tay của mình, hơi hơi nhíu mày.
“Lạnh quá! Thu Hương.” cô gái lại lẩm bẩm, năm ngón tay kéo vạt áo càng mạnh. “Đem thêm chăn cho ta được không?”
Chăn?
Lông mày của công tử thanh tú nhăn lại trở thành một con bướm xinh đẹp.
“Thu Hương…”
Phía chân trời, ánh rạng đông hiện ra, bắt đầu tờ mờ sáng.
“Thu Hương?”
Qua một lúc im lặng, bỗng nhiên cô gái kéo kéo vạt áo, hoang mang sờ
loạn trên ngực của hắn. Dừng lại, nhắm chặt mắt rồi lặng yên mở ra, chỉ
một thoáng, trong rừng cây mờ mịt giống như lóe sáng, xua tan đi bóng
đêm, đuổi đi không khí u ám.
Đó là một đôi mắt có biết bao nhiêu xinh đẹp! Tựa như ánh mặt trời
ngày hè, vừa sáng lạn lại vừa chói mắt, má lúm đồng tiền có thể hình
dung như hoa sen mới nở, khuôn mặt xinh xắn, ngón tay trắng mịn, vẻ đẹp
thanh lệ hoàn mỹ không tỳ vết, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã
thích.
Nhưng mà công tử thanh tú không để ý tới, hắn chỉ dùng một đôi mắt
đầy nghi hoặc nhìn cô gái trong lòng, không nói một tiếng, có lẽ là
không biết nên nói gì cho phải.
Mà cô gái trong lòng hắn lại nhìn hắn với ánh mắt mê mẩn, không hiểu vì sao mình lại nằm ở trong lòng một đại nam nhân.
Hai cặp mắt nhìn nhau hồi lâu ──
Đột nhiên cô gái nở một nụ cười ngọt
ngào, “Xin chào a!” tiếng nói dịu dàng lại mang theo ba phần lười
nhác.”A! Không đúng, phải nói: chào buổi sáng a!” Dù như thế nào đi
chăng nữa, chào hỏi trước rồi nói sau.
Đuôi lông mày của công tử thanh tú khẽ nhíu lại, vẫn không nói gì như trước.
Thấy thế, cô gái ngượng ngùng nói thử
một chút, khẽ cười đáng yêu, “Cái kia… Ta bị rất nhiều nam nhân ôm qua,
cũng không có ai có vòng tay ấm áp, thỏai mái như ngươi!” Nàng tự nhiên
hào phóng nghĩ nói nhiều một chút để phá an bầu không khí xấu hổ này,
cũng không nghĩ lời này ngược lại làm cho người ta khó chịu.
Cũng có thể nàng là cố ý .
Giương ánh mắt đầy nghi hoặc, “Rất
nhiều…” rốt cục công tử thanh tú cũng mở miệng, “Nam nhân?” Mang đầy bực tức, hắn nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy! Rất nhiều, như là cha ta này, thúc thúc này, đại ca này, nhị ca này, còn có đường ca, Phúc bá quản
gia cùng… Ai nha! Dù sao thật nhiều người, bọn họ đều ôm qua ta, sau đó
ta sẽ…” Cô gái đột nhiên ôm cổ của hắn. “Ôm bọn họ làm nũng như vậy mà,
bởi vì thời điểm bọn họ ôm ta đều là muốn đem ta mang trở về, hoặc là
tính đánh đòn ta.”
Nghe vậy, công tử thanh tú không khỏi dở khóc dở cười lắc đầu, cũng nhẹ nhàng buông nàng. Cô gái vừa rơi xuống
đất, rất tự nhiên nâng tay lên để sờ chiếc khăn lụa xanh ngọc đang bao
lấy mái tóc đen đẹp tựa như mây đang rơi ra, lại thuận tay kéo nhẹ bộ
quần áo màu xanh bó sát người, kéo một cái, động tác tinh xảo đặc sắc
khiến cho dáng người yểu điệu càng thêm lộ ra.
Vị cô gái này nhiều nhất chỉ m