
mấy hộ vệ bảo vệ cho cửa
trang uyển, biểu tình cũng không phải ngưng trọng bình thường.
Nhiếp Đông Nhạn lôi kéo Lý Mộ Bạch chỉ nhìn một lát, lúc này hiểu được vì sao sắc mặt mọi người đều khó coi như vậy.
“Trời ạ, bọn họ là ai, vậy mà ngay cả cha, Nhị thúc cùng Tư Mã thúc thúc đều tới?”
“Âm Hoa Ma cùng Dương Thiên Ma trong
Tam, cùng với phủ chủ của Hồi Hồn phủ Đoạn Hồn Câu Hạ Lăng Sinh, phó phủ Ly Hồn Đao Sa Bách Luyện.” Lúc này là thời khắc khẩn cấp, Hạnh phu nhân cũng bất chấp tư oán cùng Nhiếp Đông Nhạn.
“Là bốn người bọn hắn?” Nhiếp Đông Nhạn kinh hô.”Nhưng sao bọn hắn lại ở cùng một chỗ? “
“Ai cũng không ngờ tới Âm Dương Song Ma
lại là sư phụ của Hạ Lăng Sinh cùng Sa Bách Luyện.” Nhìn ra được Hạnh
phu nhân thực muốn đi ra ngoài hỗ trợ ── tuy rằng bà cũng giúp không
được cái gì, nhưng trong trang uyển còn có phu nhân Tư Mã Nghị kia không biết võ công cùng với người bị thương, bà không thể không ở tại chỗ
này.
“Nhưng… Nhưng… Đến tột cùng là vì sao cha lại ở gặp phải bọn họ?”
“Không phải cha ngươi, là vấn đề của Tư
Mã phu nhân bên kia, đệ đệ của nàng trong lúc vô ý giết con Hạ Lăng
Sinh, đối phương tự nhiên muốn đuổi giết đến đây.”
“Nói cách khác…” Nhiếp Đông Nhạn nuốt nước miếng. “Việc này không thể lành?”
“Trừ phi đem đệ đệ Tư Mã phu nhân giao ra đi.”
“Như vậy…” Tuy rằng đã nhìn ra được đại
khái kết quả sẽ như thế nào, Nhiếp Đông Nhạn vẫn nhịn không được hỏi:
“Chúng ta đánh thắng được sao?”
“Ngươi cứ nói đi?”
Không cần phải nói, chín phần là không
hy vọng, hộ viện Nhiếp phủ chết chỉ còn lại có hai người, trừ bỏ Tư Mã
Nghị ở ngoài, Tư Mã Thanh Lam cùng Nhiếp Văn Siêu, Nhiếp Dũng Siêu,
Nhiếp Nguyên Xuân, Nhiếp Nguyên Hạ đều bị thương, mà đối phương lại chỉ
bị thương trăm người, người mang đến vẫn còn hơn một nửa, tiếp tục đánh
nữa, kết quả có thể nghĩ ra.
“Mau, hai người đem đại thiếu gia cùng
Tư Mã thiếu gia trở về băng bó vết thương, nếu không không cần người ta
giết bọn họ, bọn họ sẽ mất máu nhiều mà chết trước!” Mắt thấy tình huống đánh nhau giữa sân càng ngày càng bất lợi, Hạnh phu nhân quyết định
thật nhanh, nhanh chóng phân phó người đi mang Nhiếp Nguyên Xuân cùng Tư Mã Thanh Lam về.
“Nhạn nhi, Bảo nhi, nơi này giao cho các ngươi, ta phải đi hỗ trợ, bằng không cha ngươi sẽ…” Bà cắn chặt răng,
chợt mang theo bốn vị hộ viện khác phi thân gia nhập chiến trường.
“Tiểu… Tiểu… Tiểu thư, có phải chúng ta nên trốn hay không…” Thu Hương hoảng sợ đến run rẩy
“Câm miệng!” Nhiếp Đông Nhạn gầm lên,
quay lại kéo ống tay áo Lý Mộ Bạch, hai mắt nhìn hắn năn nỉ. “Mộ Bạch,
kính nhờ chàng, mau giúp bọn họ đi!” Tại đây tình huống khẩn cấp, Lý Mộ
Bạch đã ở đây, cũng là cứu tinh duy nhất nàng có thể nghĩ đến.
Lý Mộ Bạch thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái. “Không.”
“Không cần như vậy, chỉ nhúng tay một chút cũng được rồi!”
“Nhạn Nhạn, nàng có biết ta là không giúp đỡ người.”
“Thiếp biết, thiếp biết, nhưng mà bọn họ là thân nhân của thiếp, không phải người ngoài a!”
Vẫn như cũ, Lý Mộ Bạch lắc đầu. “Không.”
“Mộ Bạch, đừng như vậy, van cầu chàng
mà!” Nhiếp Đông Nhạn lại ăn nói khép nép, ngửa má lúm đồng tiền vẻ mặt
đau khổ, còn kém không quỳ xuống đến. “Đánh một chút thì tốt rồi thôi!”
“Bất luận kẻ nào ta cũng không đánh.”
“Thiếp quỳ cầu chàng…” Dừng lại, mặt
Nhiếp Đông Nhạn càng khổ, căn bản nàng quỳ không được. “Lừa đảo! Lại
không cho người ta quỳ.”
“Cho dù nàng quỳ, ta cũng sẽ không đánh.”
“Mộ Bạch, van cầu chàng mà …”
Nàng ở bên cạnh càng cầu càng đáng
thương, một bên Thu Hương, Nhiếp Nguyên Xuân cùng Tư Mã Thanh Lam cùng
ngồi ở bên kia để cho người khác băng bó miệng vết thương cũng đầy nghi
hoặc trong lòng, hai mặt nhìn nhau.
Nàng cầu một người đọc sách không biết võ công để làm chi? Muốn hắn lấy sách đi đánh người sao?
“Tiểu.. Tiểu… Tiểu thư, người người người… Người cầu cô gia để làm chi, hắn hắn hắn… Hắn không có võ công!”
“Muội muội, muội đừng vô lý, Lý công tử cũng bất lực thôi!”
“Đúng vậy! Muội muội, muội phu cũng không phải…”
“Các ngươi câm miệng hết đi!” Nhiếp Đông Nhạn cũng không quay đầu lại rống qua, lại tiếp tục đáng thương lắc lắc tay Lý Mộ Bạch. “Mộ Bạch, đánh một chút là được rồi! Được rồi, được
rồi!”
Ánh mắt nhu hòa dời về phía Nhiếp Nguyên Xuân, Lý Mộ Bạch áy náy lắc đầu. “Không.”
Khóe mắt thoáng nhìn tình huống trong
sân càng thêm khẩn cấp, “Mộ Bạch, van cầu chàng mà!” Nhiếp Đông Nhạn
không khỏi càng lo lắng liều mình kéo ống tay áo của hắn.
“Không.”
Lại liếc mắt một cái ra giữa sân, rốt
cục Nhiếp Đông Nhạn hết hy vọng, nàng không có thời gian lại cầu xin Lý
Mộ Bạch, người trong sân càng ngày càng nguy cấp. “Được rồi! Vậy chính
thiếp đi giúp.” Nàng cũng không có tức giận ── nàng có thể hiểu được
kiên trì của hắn, thầm nghĩ nếu hắn không giúp, nàng đành phải chính
mình đi giúp, vì thế rút kiếm liền phi thân mà đi đến giữa sân.
Thấy thế, Nhiếp Nguyên Xuân không khỏi
bật thốt lên cuống cuồng, “Muội muội, không cần đi a! Muội giúp không
được gì…” Chợt lại thấy Lý Mộ Bạch cũng khoanh tay chậm