
ặt, muốn giải thích.
"Hài Lòng, cô đã đi làm rồi, vù vù(tiếng chạy nhanh tới) . . . . . . Chúng
tôi rất nhớ cô đó." Đại Ngưu vừa nghe thấy giọng nói của Hài Lòng, lập
tức vọt tới trước mặt cô.
"Là nhớ cơm trưa và trà chiều mà Hài Lòng làm chứ." Tiểu Hoa hừ lạnh một tiếng, khinh thường châm chọc Đại Ngưu.
"Hắc hắc. Đừng như vậy mà, tôi nhớ chẳng lẽ cô không nhớ sao?" Đại Ngưu xấu hổ gãi gãi đầu.
"Anh nhớ, còn không mau giúp Hài Lòng đem nguyên liệu vào phòng bếp đi chứ,
không nhìn thấy Hài Lòng xách rất cực khổ sao? Đại Ngưu thối, muốn ăn
thì phải bỏ sức." Tiểu Hoa không ngừng thét to mệnh lệnh.
"Không
thành vấn đề. Đúng rồi, Hài Lòng, hôm kia thật sự xin lỗi, không ngờ Đại Hổ chết tiệt lại làm ra cái chuyện không đâu, hại cô bị kinh sợ. Thật
sự xin lỗi cô." Đại Ngưu rất tự động xách chiếc túi lớn trong tay Hài
Lòng, áy náy nói xin lỗi.
"Đừng nói như vậy, mọi người cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy. Đúng rồi, Đại Hổ có khỏe không? Ngày hôm đó tự anh ấy đến bệnh viện, khiến cho tôi có chút lo lắng!" Hài Lòng
ngượng ngùng lắc đầu, không ngờ mọi người lại quan tâm đến cô như vậy.
Khiến cho cô rất cảm động.
"Anh ta rất khỏe, nhiều em y tá trong
bệnh viện xinh đẹp như vậy, tôi thấy anh ta căn bản không hề muốn xuất
viện, nhưng mà tốt nhất anh ta cũng đừng xuất viện. Hôm qua Ôn Đại phát
hỏa cực kỳ lớn, may là cô không tới, nếu không nhất định cô sẽ bị hù
chết, nhưng cô kiếm được một khoản tiền thưởng đáng kể. Người ủy thác
của Đại Hổ cực kỳ giàu có.
Hơn nữa Ôn Đại bị Đại Hổ chọc giận,
tiền thưởng của anh ta chia cho cô một nửa, Ôn Đại nói bồi thường cho cô vì đã khiến cô bị kinh sợ, mọi người cũng cảm thấy hợp tình hợp lý."
"Không hay lắm, chuyện gì tớ cũng không làm, hơn nữa Đại Hổ đã theo dõi hết ba tuần rất vất vả." Hài Lòng nhíu mày, việc không làm mà hưởng, cô thật
sự không thể nhận, huống chi vì chuyện này, mà cô có thể ở cùng với Ôn
Đại.
"Đáng đời anh ta, ai bảo anh ta không tuân thủ quy định cắt
ruột thừa của công ty, lại hại cậu bị kinh sợ như vậy, đúng lúc cho anh
ta một bài học. Huống chi, lửa giận của Ôn Đại lại lớn như vậy, mọi
người tránh cũng không kịp, đâu dám nói giúp anh ta." Tiểu Hoa một chút
cũng không thông cảm cho Đại Hổ. Bởi vì hôm qua cô đã bị xui xẻo không
cẩn thận mới bị vạ lây.
"Đúng đó, tiền thưởng lần này, tôi thấy
Đại Hổ hẳn là cũng đã tính toán trong lòng. Đúng rồi, Hài Lòng, hôm nay
tan ca chúng tôi muốn đi thăm Đại Hổ, cô có muốn đi chung không?" Đại
Ngưu tán thành, gật đầu hỏi.
"Được chứ, nhưng tôi muốn nói thử
với Ôn Đại, xem có thể lấy tiền thưởng của tôi trả lại cho Đại Hổ hay
không?" Hài Lòng gật đầu một cái, trong lòng vẫn nghĩ đến số tiền thưởng mà Đại Hổ bị cắt giảm. Cô cảm thấy nếu nhận lấy thì hơi ngại.
"Hài Lòng, cô thật là tốt." Đại Ngưu cảm động nói. Anh và Đại Hổ là bạn
thân, chỉ tiếc lúc này Đại Hổ mắc sai lầm quá lớn, khiến cho anh, người
bạn thân này, cũng không dám nói giúp anh ta.
"Hài Lòng, cô không cần đối xử với Đại Hổ tốt như vậy, anh ta đáng bị như vậy." Tiểu Hoa
bất mãn kháng nghị. Ai bảo hôm qua cô bị Ôn Đại mắng thảm như vậy, mà
tất cả đều do tên Đại Hổ chết tiệt đó không chịu đi cắt ruột thừa.
"Không sao đâu, tôi nói giúp anh ấy thử xem, nếu không bị cắt giảm một nửa
tiền thưởng rất thảm thương, anh ta cũng không muốn bị viêm ruột thừa
mà."
"Hài Lòng, cô đối xử với Đại Hổ thật tốt, cô sẽ không thích
Đại Hổ chứ?" Đại La ở bên cạnh nghe lén không nhịn được tò mò hỏi, hôm
đó anh nhìn thấy Đại Hổ quỳ xuống trước mặt Hài Lòng, anh đã nghi ngờ
hai người bọn họ có vấn đề.
"Tôi không có!" Hài Lòng giật mình, không ngừng lắc đầu chối bỏ.
"Thật không? Nhưng tôi thấy hôm đó Đại Hổ quỳ xuống trước mặt cô, anh ta thật sự không phải đang cầu hôn cô sao?" Đại loa thật sự rất hoài nghi. Hơn
nữa hôm đó anh còn bị Đại Ngưu và Đại Hổ lôi đi, chắc chắn là có vấn đề.
"Không phải, hôm đó không phải Đại Hổ đang cầu hôn tôi. . . . . ." Hài Lòng
nôn nóng, người trong lòng cô luôn luôn là Ôn Đại, cô đối xử với Đại Hổ
như vật chỉ vì tình đồng nghiệp, không phải là tình yêu nam nữ.
"Đại La chết tiệt, không biết thì đừng nói bậy ~~" Giọng nói lạnh buốt vang
lên sau lưng mọi người, giọng nói này không phải của ai khác, mà chính
là giọng nói của người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ- Ôn Đại.
"A! Ôn Đại!" Mọi người đều bị dọa sợ đến mức ra sức hít một hơi khí lạnh, vội cung kính đứng ngay ngắn nghiêm trang.
"Ôn Đại. . . . . ." Chỉ có Hài Lòng lo lắng đến mức hốc mắt đỏ lên.
Ôn Đại lạnh lùng quét mắt nhìn đám thuộc cấp, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén
nhìn khuôn mặt Hài Lòng sau cùng, đặc biệt là đôi mắt đỏ hoe đang chực
khóc của cô.
"Giờ làm việc không làm việc, mấy người ở chỗ này
tám chuyện, xem ra công việc mà tôi giao cho các người quá ít. Đại La,
Đại Hổ hai người nhận thêm hai người ủy thác nữa."
Đại loa lập
tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, lập tức cầu khẩn: "Ôn
Đại, chúng tôi đã nhận 3 vụ. . . . . ." Một lần nhận năm vụ, rõ ràng là
muốn đè chết anh.
"Chưa đủ phải không? Vậy hôm qua mới nhận được.