
đều để dành."
Cô lắc đầu một cái, bình tĩnh giải thích, tiền bạc đối với cô mà nói, không bằng tình yêu càng không làm cho cô khao khát.
Trong lòng Ôn Đại chấn động.
Cô vậy mà chỉ cần tình yêu của anh? Anh thật sự chưa từng gặp người con
gái nào ngốc nghếch đến như vậy, phải biết rằng tiền bạc là thứ có ích
nhất trên cõi đời này, tuy không phải vạn năng, nhưng tuyệt đối không
thể không có tiền. Cô gái ngu ngốc này!
"Em biết lái xe không? Vậy anh mua một chiếc xe. . . . . ." Anh đang thầm
mắng chửi trong long. Một người con gái không có danh cũng không có
phận, ít nhất phải vì mình tranh thủ về mặt vật chất, ngộ nhỡ sau này
nếu có chuyện gì sơ xuất. Cô mới có thể tiếp tục tồn tại được, ai ngờ cô lại ngốc đến mức không cần?
"Em không biết lái xe, cho dù biết, em cũng không muốn lái xe." Cô lắc đầu một cái.
"Tại sao?" Anh khó hiểu nhìn cô, cô chẳng lẽ không biết, cô càng không cần
sẽ càng khiến cho lương tâm anh cắn rứt, hay cô căn bản đang lấy lui làm tiến, biết cái gì cũng không cần, sẽ khiến cho người đàn ông cảm thấy
tội lỗi. Nếu đúng là vậy, sự suy tính của cô quả thực rất kín đáo, âm
hiểm làm người khác phải sợ hãi.
"Em là dân mù đường." Cô xấu hổ lúng túng giải thích.
"Các loại xe bây giờ đều có hệ thống vệ tinh chỉ đường." Dân mù đường? Anh
sửng sốt một chút, nhưng vấn đề này rất dễ giải quyết.
"Cái đó
thật là phiền phức, em đi xe buýt hay tàu điện ngầm đơn giản hơn nhiều,
hơn nữa em không có hứng thú với việc học lái xe." Cô vô thức chu miệng
giải thích, thay vì muốn cô tốn thời gian đi học lái xe thì cô thà đi
học lớp nấu ăn còn hơn, như vậy mới có thể làm đồ ăn ngon cho anh ăn.
"Được rồi, vậy anh mua một căn nhà cho em, em muốn ~~" Vẻ mặt hờn dỗi của cô, rất đáng yêu làm cho anh thiếu chút nữa bị kích thích thôi thúc không
kìm được mà hôn cô.
"Không cần ~~"
"Không được nói không
cần, em là người phụ nữ của anh, điều đó có nghĩ là căn nhà này thỉnh
thoảng anh cũng sẽ ở, cho nên anh nhất định phải mua. Nhưng mỗi tháng
anh vẫn sẽ cho em một khoản tiền cố định, muốn sử dụng hay không là do
em quyết định. Đồng thời anh cũng sẽ đưa Platinum Card có hạn mức cao
nhất cho em, đó là khoản tiền tiêu vặt mà anh cấp cho em để đi mua sắm
dạo phố, mỗi tháng anh đều sẽ chuyển hết qua cho em. Đương nhiên muốn sử dụng hay không cũng do em quyết định.
Tuy anh không thể yêu em
giống như em yêu anh, nhưng anh cũng không muốn đối xử tệ với em, nếu em có bất kỳ yêu cầu gì, thì có thể nói cho anh biết. Còn nữa, trước mặt
bạn bè của em, em tốt nhất không nên tiết lộ quan hệ của chúng ta, bởi
vì nếu việc này bị lộ, anh thì không sao cả. Nhưng em có thể sẽ bị tổn
thương." Anh giải thích rồi chìm vào suy tư.
Anh có tiền có thế,
ngộ nhỡ bị người khác biết được, anh hai ba lần là có thể giải quyết
được, nhưng cô không có tiền cũng không có thế, chắn chắn sẽ chịu thua
thiệt. Dĩ nhiên anh sẽ bảo vệ cô, nhưng sự phê bình công kích của dư
luận, anh đoán cô có thể chịu đựng được. Nhưng nếu không -- cô có rời bỏ anh không?
Hài Lòng chấn động. Anh đang lo lắng cho cô, anh vậy
mà đang lo lắng cho cô, sợ cô sẽ bị tổn thương? Cứ tưởng rằng, anh đối
với cô chỉ có ham muốn mà không có tình yêu, không ngờ anh vẫn sẽ lo
lắng cho cô. Cô xúc động nước mắt không kìm được dâng lên hốc mắt.
"Sao vậy?" Nhìn thấy dáng vẻ như sắp khóc của cô, tim anh không khỏi bị níu
chặt đau nhói, mà cảm giác níu chặt đau nhói này thật sự rất đau đớn khó chịu. . . . . .
"Không có gì, chỉ là em cảm thấy em đã yêu anh
nhiều hơn rồi." Cô cố gắng chớp chớp mắt để những giọt nước mắt không
tràn ra khóe mắt. Cô vòng tayôm chặt lấy anh, có chút lo lắng này của
anh, cho dù sau này cô có bị tổn thương, cô cũng không oán không hận.
Anh không nói gì, siết chặt vòng tay, cô yêu anh nhiều hơn, thế nhưng anh
lại cảm thấy mình căn bản không đáng có được tình yêu của cô. Nhưng muốn anh buông tay, anh lại luyến tiếc không nỡ rời bỏ cái cảm giác được yêu này. Cảm giác này, quả nhiên đúng như lời bà nội nói, vô cùng hạnh
phúc. . . . . .
"A, đau quá!" Cô bỗng nhiên kêu lên, chỉ vì cơ thể mệt mỏi đau nhức, căn bản không thể chịu nổi cái ôm siết chặt của hai người.
"Chết tiệt. Đã làm em đau sao?" Anh vội thả lỏng tay.
"Không sao, Ôn. . . . . . Ách, Đại, anh có thể ôm em đến trước tủ lạnh không?" Cô lắc đầu, ánh mắt chú ý đến vị trí hiện tại của hai người, vội yêu
cầu.
"Em khẳng định, em như vậy có thể nấu ăn sao?" Anh làm theo
lời cô đi đến trước tủ lạnh trong phòng bếp, hơi hoài nghi đặt cô xuống, chỉ thấy hai chân cô vừa đứng trên mặt đất, liền khẽ cau mày mở cửa tủ
lạnh, sau đó động tác có chút chậm chạp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn bên
trong tủ lạnh.
"Có thể mà, chỉ có điều hôm nay em không đi chợ và siêu thị, cho nên chỉ có thể làm vài món ăn." Cô lo lắng ngẩng đầu lên.
Lần đầu tiên anh đến nhà trọ của cô, cô lại không thể chuẩn bị thức ăn ngon chiêu đãi anh, thật là hỏng bét.
"Không sao, cả ngày nay anh chưa ăn gì, tưởng chừng như sắp chết đói. Em đâu
biết, buổi trưa Tiểu Hoa mua cái hộp cơm sườn quỷ quái chết t