
iệt kia.
Hại anh ăn một miếng liền buồn nôn, ngay cả loại bánh ngọt cà phê kia
cũng ngọt đến mức chết người, cô ta còn cả gan nói với anh là mua ở
khách sạn năm sao."
Anh vừa nghĩ tới bữa cơm trưa và trà chiều,
liền tức giận đến mức sắp phát điên. Tối hôm qua vì ứng phó với mị dược
trong cơ thể cô, khiến cho anh sử dụng quá nhiều tinh lực, không ngờ hôm nay lại không thể lấp đầy bụng.
Hài Lòng vừa lấy nguyên liệu ra, vừa nghe anh nói chuyện, khóe miệng không kìm được khẽ nâng lên.
Không ngờ anh cũng nói lảm nhảm như phụ nữ, cảm giác thật là vô cùng đáng yêu.
"Em đang cười cái gì?" Anh tinh mắt nhìn thấy nụ cười mỉm của cô.
"Không có." Cô vội thu lại nụ cười, cố gắng chịu đựng cảm giác đau nhức toàn
thân. -- Đem nguyên liệu đặt trên bàn bếp, tiếp theo cầm lấy tạp dề đặt ở bên cạnh bàn bếp mặc vào.
"Không có? Rõ ràng em đang cười." Anh không vui nhíu mày lại, chắc không phải cô đang cười anh --
"Lúc em nấu ăn đều sẽ không tự chủ được mà mỉm cười." Cô cầm dao lên, hoảng hốt cúi đầu, bắt đầu cắt xử lý nguyên liệu.
"Là như thế này sao?" Anh hơi nhíu mày, trực giác mách bảo anh rằng cô đang nói dối, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mang tạp dề, cầm dao đứng trước kệ bếp của cô, tim anh lại không khỏi cảm động.
Đã nhiều năm qua, bên
cạnh anh vẫn chưa từng thiếu bạn gái, bất kể là gặp gỡ qua lại, hay chỉ
vì nhu cầu sinh lý, nhưng chưa từng có một cô gái nào sẽ vì anh mà bận
bịu tay chân nấu đồ ăn cho anh, chỉ có cô --
Anh không kìm được
bước về phía trước, nghiêng người dựa vào vách tường bên cạnh bàn bếp,
tìm được một vị trí tuyệt vời xem cô nấu ăn, lẳng lặng nhìn cô sử dụng
dao thành thạo. Xử lý nguyên liệu cực kỳ nhanh, có thịt bò, thịt gà,
tôm, nấm bào ngư, con hàu, và bánh mì Pháp. . . . . .
Anh sửng
sốt một chút, "Hài Lòng, anh nhớ em có vẻ không thích ăn bánh mì Pháp?"
Trong ấn tượng, anh đã từng nghe cô nói với đồng nghiệp, trọng điểm là,
phần lớn người ta sẽ không mua thức ăn mà mình không thích đặt ở trong
nhà.
"Đúng vậy a." Cô trả lời rất tự nhiên, toàn bộ suy nghĩ đều tạm thời đặt trên đám nguyên liệu đang xử lý.
"Vậy em sao lại mua bánh mì Pháp?" Anh ngờ vực khó hiểu hỏi.
Trên thực tế, anh phát hiện những nguyên liệu trên kệ bếp, tất cả đều là thứ anh thích ăn, nhưng cô cũng không biết hôm nay anh sẽ đến nhà trọ của
cô, nên căn bản không thể chuẩn bị chứ?
"Bởi vì em phát hiện anh
rất thích ăn bánh mì Pháp, cho nên mỗi ngày em đều sẽ mua về làm nghiên
cứu, xem có thể làm ra một số mùi vị mới hay không, như vậy anh sẽ không ngán." Cô rất lưu loát giải thích, sau đó lấy tất cả các nguyên liệu đã cắt sẵn sắp theo thứ tự, bắt đầu làm nóng chảo, chuẩn bị chế biến thức
ăn.
Lòng Ôn Đại chấn động. Lộ ra vẻ xúc động không thể nói bằng lời.
Đã nhiều năm nay, ở Sự Vụ Sở, cô sắp xếp lo liệu bữa trưa và trà chiều,
hầu như tất cả đều là món ăn mà anh thích. Anh vốn tưởng rằng cô nhận
tiền lương của anh, nên mới lấy lòng anh. Không ngờ ngay cả trong nhà
cô, cô cũng để anh làm chủ, thậm chí là vắt óc suy nghĩ --
Trời ạ, người con gái này thật sự, thật sự rất yêu anh, nhưng anh lại đối xử với cô như thế nào hả?
Muốn cô làm người tình của mình, làm người thứ ba không thể lộ ra ngoài ánh sáng!
Giờ khắc này, anh mới phát hiện bản thân mình thực ra lại tàn nhẫn và ích
kỷ như vậy, giống như chức thư ký của cô. Tuy anh luôn cố tình hà khắc
gây khó khăn cho cô, nhưng cô lại có thể hoàn toàn đạt được yêu cầu của
anh, thậm chí còn làm tốt hơn, vẫn chỉ vì muốn ở bên cạnh anh. Hơn nữa,
anh muốn trả lương cao hậu hĩnh cho cô để đền bù, tất cả những thứ đó cô đều không cần. . . . . .
Haizz, sao cô lại đần độn như vậy, ngu
ngốc như vậy chứ? Còn anh sao lại đáng ghét như thế này, xấu xa tồi tệ
như thế này cơ chứ?
Phòng bếp đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng xào thức ăn, cho đến
khi Hài Lòng bày thức ăn ra đĩa, cô mới phát hiện ánh mắt của anh vẫn
nhìn cô chằm chằm. Trong con ngươi đen nhánh sâu thẳm kia có chút bối
rối khó hiểu, khiến cô lập tức đỏ mặt.
"Đại, trong này rất nhàm
chán phải không? Vậy anh có muốn ra ngoài phòng khách xem ti vi không?
Anh yên tâm. Động tác của em sẽ cố gắng nhanh hơn một chút, nên rất
nhanh sẽ có thể dùng cơm."
"Anh rất đói, anh giúp em thì chúng ta có thể sẽ ăn cơm nhanh hơn một chút, được không ?" Anh khẽ mỉm cười,
nhìn hai gò má đỏ hồng của cô, người con gái e thẹn này khiến tim anh
đột nhiên đập nhanh hơn, mạnh hơn.
Hài Lòng sửng sốt, không ngờ anh vậy mà lại nói ra lời đề nghị giúp đỡ, "Không, không cần đâu, tự em. . . . . ."
"Sao, có phải em chê anh tay chân vụng về không?" Ôn Đại nhíu mày, giả vờ tức giận quở trách, cắt ngang lời cô.
"Không phải không phải, là em. . . . . ." Anh tức giận, cô lúng túng vội vàng muốn giải thích.
"Không phải, vậy thì dạy anh giúp em như thế nào đi." Anh giả vờ nghiêm mặt.
Dùng giọng điệu ra lệnh truyền đạt ý định của mình, nếu không chỉ nghĩ
thôi cũng biết. Chắc chắn cô muốn anh giống như ông lớn ngồi ở phòng
khách chờ dọn cơm.
"Được." Hài Lòng chỉ có thể ngoan ngoãn gật
đầu, ai bảo cô cho tới bây