
giờ đều không thể từ chối yêu cầu của anh,
huống chi là mệnh lệnh.
Cứ như thế, cô không thể không bắt đầu
dạy anh giúp như thế nào, đương nhiên chỉ dạy anh những thứ đơn giản
nhất, thoáng chốc, hai người đã phối hợp nhịp nhàng với nhau ở trong
phòng bếp .
Đợi thức ăn -- sau đó bày thức ăn ra đĩa rồi đặt lên
bàn, cô đang muốn sửa sang dọn dẹp lại những thứ dư thừa trên bếp, nhưng anh đã lôi kéo cô, ngồi vào bàn ăn.
"Ăn trước đi, lát nữa anh sẽ giúp em thu dọn chúng." Anh ôm eo cô, ngang ngược ra lệnh.
"Nhưng. . . . . ." Cô lo lắng liếc nhìn cái chảo đang đặt ở bồn rửa chén.
"Mặc kệ, anh muốn em ăn cùng với anh." Anh áp bức ngắt lời cô, dù sao mấy
cái nồi, cái chảo này cũng không thể mọc chân rồi chạy mất, nhưng bụng
anh đã đói đến mức kêu òng ọc òng ọc....
"Được rồi, vậy anh buông em ra, nếu không thì anh không thể gắp thức ăn được." Cô yêu anh, đương nhiên chỉ biết thỏa hiệp ngoan ngoãn nghe theo, nhưng anh cứ ôm cô như
vậy, căn bản không thể ăn cơm được.
"Em đút anh ăn là được rồi."
Đút, đút anh ăn?
Hài Lòng mở to mắt đứng hình nhìn anh, cô có nghe lầm hay không?
"Không muốn?" Anh không vui nhíu mày, tay ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn, liền khiến cô khẽ kêu lên:
"A, đau quá." Cô yếu đuối dựa vào ngực anh, đau nhức không ngừng thở sâu.
Người đàn ông cô yêu say đắm sao lại ức hiếp cô như vậy?
"Tiếng rên này thật là êm tai." Anh cười tà mị, tay phải không an phận phủ lấy bộ ngực đầy đặn của cô.
"A!" Cô xấu hổ lúng túng ra sức hít thở không khí, không phải anh đói bụng ư, sao. . . . . .
"Đút anh ăn, nếu không anh sẽ ăn em trước." Anh cười quỷ dị vừa nói vừa vuốt ve bộ ngực của cô.
"Được được, em đút anh ăn." Cô bị dọa sợ vội lên tiếng đồng ý, chỉ sợ anh thật sự sẽ ăn cô.
"Thật đáng tiếc." Anh tiếc hận rút tay về, ánh mắt không nỡ rời bỏ bộ ngực
đầy đặn của cô. Nhưng anh thật sự rất đói, hơn nữa cơ thể cô thật ra
cũng cần nghỉ ngơi.
Giọng điệu có chút thất vọng của anh, khiến
Hài Lòng vừa thẹn vừa mừng, nhưng cơ thể cô thật sự rất đau nhức mệt
mỏi, căn bản không thể yêu đương với anh được. Vì thế cô vội chuẩn bị
thức ăn, hầu hạ anh dùng cơm.
Cứ như vậy, hai người anh một miếng, em một miếng chậm rãi ăn cơm, đắm chìm trong không khí ngọt ngào. . . . . .
Tay Hài Lòng cầm bao lớn bao nhỏ, mua nguyên liệu từ chợ và siêu thị, kéo
lê cơ thể đau nhức, tương đối vất vả tiến vào Sự Vụ Sở Chinh Tín Ôn Đại.
"Hài Lòng, cậu thật sự đi làm?" Tiểu Hoa vừa nhìn thấy bóng dáng của cô, quả thực vui mừng đến mức sắp khóc, chạy như bay đến bên cạnh cô.
"Đúng vậy. Không phải tớ đã nói với cậu, hôm nay tớ sẽ đi làm, nhưng tớ đến
muộn, gay go rồi, không biết Ôn Đại đã đến Sự Vụ Sở chưa?" Hài Lòng khẩn trương hỏi.
Thật ra thân thể vẫn đau nhức mệt mỏi, nhưng vừa
nghĩ đến mình không đi làm thì người đàn ông mà mình yêu thương nhất rất có thể sẽ nhịn đói, cô liền cảm thấy đau lòng lại lo lắng. Cho nên dù
anh kiên quyết muốn cô nghỉ làm, cô vẫn không làm theo, đây là lần đầu
tiên cô từ chối anh.
Nhưng từ trước đến nay đối mặt với sự cố
chấp của anh, cuối cùng cô vẫn phải gật đầu đồng ý. Trừ việc không đấu
lại sự kiên trì hiếm thấy của cô, chủ yếu nhất là vì anh bị cà phê và
bánh ngọt cực kỳ dở tệ hôm qua dọa sợ.
"Là như thế không sai,
nhưng tớ cảm thấy dường như cậu cần phải nghỉ ngơi thêm một ngày. Còn
nữa, Ôn Đại đã đi làm rồi." Nhìn thấy vẻ mặt cô ấy có vẻ tái nhợt, Tiểu
Hoa lo lắng nói.
"Hả, Ôn Đại đã đi làm, vậy tớ phải nhanh quét
thẻ. . . . . . A, Tiểu Hoa, sao cậu lại cầm cây lau nhà?" Hài Lòng vừa
thở hổn hển vừa hỏi, ánh mắt chú ý đến thứ đồ mà Tiểu Hoa đang cầm trên
tay, không khỏi sửng sốt một chút.
"Đương nhiên là mệnh lệnh của
Ôn Đại, tớ phụ trách quét dọn, còn Tiểu Tuyết thì lau bàn, lau cửa sổ,
cho đến khi tuyển được một tiểu muội làm thay, cho nên cậu không cần
khẩn trương như vậy, Ôn Đại nói nếu cậu đi làm, thì chỉ cần phụ trách
phòng bếp là được rồi." Tiểu Hoa mỉm cười giải thích.
"Không phải chứ, Ôn Đại muốn tuyển tiểu muội?" Hài Lòng tương đối kinh ngạc.
"Đúng rồi, lúc nãy Ôn Đại vừa mới tuyên bố chức vụ thay đổi, tất cả mọi người đều giật nảy mình, định nói cuối cùng Ôn Đại cũng tìm thấy lương tâm
của anh ta. Hơn nữa, bàn làm việc của cậu cũng đã chuyển đến phòng làm
việc của Ôn Đại, sau này cậu chỉ cần phụ trách công việc chiêu đãi khách hàng và phòng bếp thôi." Tiểu Hoa vì cô vui vẻ nói.
"Ôn Đại đối
đãi với tớ thật tốt. Nhưng tớ đã làm quen rồi, cần gì phải tốn tiền thuê tiểu muội?" Hài Lòng cảm thấy trong lòng như có một luồng tư vị ngọt
ngào.
"Hài Lòng, cậu là người cuồng việc. Hay là thích bị ngược
đãi thế? Hiếm khi lương tâm Ôn Đại xuất hiện, muốn thuê tiểu muội, cậu
còn muốn giúp Ôn Đại tiết kiệm tiền ư? Cho dù cậu rất thích Ôn Đại,
nhưng cũng không cần khiến mình mệt đến chết, có phải đầu óc cậu đã hỏng hết rồi không?" Tiểu Hoa mắt chữ A mồm chữ O nhìn cô chằm chằm.
Sao lại có người nhân viên ngốc đến như vậy? Hay là nói, sao lại có người phụ nữ ngốc đến như vậy?
"Không phải mà, tớ chỉ muốn nói, tớ đã làm bao năm nay. . . . . ." Hài Lòng đỏ m