watch sexy videos at nza-vids!
Chỉ "sex" Không "yêu"

Chỉ "sex" Không "yêu"

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211750

Bình chọn: 7.00/10/1175 lượt.

ặt nói: “Mạch Tử…. Mình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với anh ta, đây là đáp án.”

Mạch Tử nhất thời cứng họng, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tả Á, cô cố gắng bình tĩnh trở lại, lo lắng hỏi: “Sao sắc mặt của cậu lại khó coi như vậy,

không thoải mái sao?”

Tả Á ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không sao, mình muốn nghỉ ngơi, cậu về đi.”

Mạch Tử giật mình, dò hỏi: “Tả Á…. Đứa bé trong bụng cậu….”

Sắc mặt của Tả Á càng thêm khó coi, nhìn thẳng vào Mạch Tử, sao cô ấy biết

mình mang thai? Tả Á liền nghĩ tới mức độ thân quen của Mạch Tử và Kiều

Trạch, thản nhiên nói: “Cậu và Kiều Trạch quen biết nhau lâu rồi phải

không?”

Mạch Tử không nói gì, Tả Á đã biết đáp án, cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, “Chẳng trách anh ta biết hết mọi chuyện về mình.”

Mạch Tử nhìn vẻ mặt bất thường của Tả Á, vội lấy điện thoại ra nhắn tin cho

Kiều Trạch, nói cho Kiều Trạch biết Tả Á đang ở đây. Cô cũng không dám

rời đi, cũng không dám quấy rầy Tả Á, chỉ có thể coi chừng trong phòng

khách. Đợi khoảng mười phút, tiếng gõ cửa vang lên, cô vội vàng ra mở

cửa, chỉ thấy Kiều Trạch lo lắng xông vào.

Anh hỏi ngay, “Cô ấy đâu rồi?” Lúc Mạch Tử gửi tin nhắn, anh đang chạy tới

từ thànhh phố A, cũng có ý tưởng như Mạch Tử, trở lại xem sao, không ngờ Tả Á về đây thật.

Mạch Tử nhìn gương mặt lãnh đạm tuấn tú của Kiều Trạch, dáng vẻ mệt mỏi, cô

đưa tay chỉ vào phòng ngủ. Kiều Trạch vội vàng đẩy cửa vào, chỉ thấy Tả Á mệt mỏi nằm trên giường, hình như đã ngủ thiếp đi. Trái tim Kiều Trạch

căng thẳng lẫn bất an, đáy lòng đang sợ hãi điều gì đó. Anh siết chặt

nắm tay đi tới bên giường Tả Á ngồi xuống khiến tấm nệm lún sâu.

Mặt cô tái nhợt suy yếu, đôi mắt nhắm nghiền làm nổi bật hàng mi dài. Anh

vươn tay khẽ vén lọn tóc đen vương trên mặt cô, lửa giận và sự sốt ruột

trong nháy mắt tan đi nhanh chóng. Không có hôn lễ thì sao chứ, cô ấy đã là vợ hợp pháp của mình rồi. Anh chạm vào khiến mí mắt của Tả Á run

run, anh biết cô đang giả bộ ngủ.

“Tả Á, về nhà với anh đi!” Anh lạnh lùng nói, trong lòng cũng đang chờ đợi Tả Á hết giận sẽ trở về ngôi nhà mới của họ.

Tả Á nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn gương mặt mệt mỏi lạnh nhạt của Kiều Trạch, cô gằn từng chữ một: “Đây chính là nhà của tôi.”

Kiều Trạch cau mày đưa tay kéo cô dậy, “Chúng ta đã kết hôn rồi, em phải sống cùng tôi.”

Tả Á lạnh lùng nhìn anh, hờ hững nói: “Tôi sẽ bảo luật sư đưa đơn ly hôn cho anh!”

Đơn ly hôn? Trái tim Kiều Trạch như bị ai bóp nghẹt, mặt mày xanh mét, “Ly

hôn? Đừng hòng!” Nói rồi bế ngang Tả Á lên bước nhanh ra ngoài.

Tả Á giãy giụa, kêu lên: “Kiều Trạch, thả tôi xuống, thả tôi xuống, tôi không muốn sống cùng anh.”

Mặt Kiều Trạch sa sầm, không quan tâm tới sự kháng cự của Tả Á, không nói

một lời đi ra ngoài, nhìn Mạch Tử ngồi ngoài phòng khách, anh quát: “Mở

cửa!”

“Dạ!” Mạch Tử chạy vội ra mở cửa, Kiều Trạch bế Tả Á đi khỏi nhà, bước chân

mang theo cơn giận dữ, đi rất nhanh rất gấp gáp. Mạch Tử chạy theo ở

sau, dưới ánh mắt của Kiều Trạch, lôi chìa khóa xe trong túi áo anh mở

cửa xe ra. Kiều Trạch tống Tả Á vào xe, Tả Á giùng giằng muốn xuống, lại bị Mạch Tử ngăn lại, “Tả Á đừng giận nữa, hai người từ từ nói chuyện

đi!”

Kiều Trạch lên xe, khởi động, cất giọng quả quyết: “Cô cũng lên đi!”

“Dạ!” Mạch Tử cau mày, không dám chống lại mà ngoan ngoãn lên xe ngồi cạnh Tả Á.

Kiều Trạch khởi động xe chạy về căn nhà tân hôn của họ.

***

Kiều Trạch biết tâm trạng của Tả Á không tốt, không muốn nhìn thấy anh, có

Mạch Tử đi cùng sẽ khá hơn chút. Trở lại nhà mới, Tả Á bị cánh tay mạnh

mẽ của Kiều Trạch lôi vào phòng ngủ, Mạch Tử đi theo sau, lại thấy chỗ

mông của Tả Á hình như có máu thấm ra ngoài.

Người đã tìm được, Kiều Trạch cũng an tâm hơn, anh cần yên tĩnh một chút,

cũng muốn Tả Á yên tĩnh một chút. Mạch Tử nhìn Kiều Trạch xoay người rời đi, cô không nhịn được nói: “Tiểu Á, cậu có kinh à? Có muốn thay đồ

không….”

Kiều Trạch vừa ra cửa nghe thấy lời Mạch Tử nói, giật mình hoảng hốt xoay

người lại, níu lấy tay Tả Á, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào gương mặt

tái nhợt yết ớt khác thường của cô, dằn nỗi lo lắng và sợ hãi, hỏi “Tả

Á….Đứa bé đâu?”

Tả Á cắn môi không nói gì, chỉ nhìn lại Kiều Trạch. Kiều Trạch lo lắng giận dữ hét lên: “Nói cho tôi biết, đứa bé đâu?”

Tả Á nhìn về phía cửa sổ sát đất, cất giọng khe khẽ: “Đứa bé… Không còn nữa… Không còn nữa rồi!”

Tay Kiều Trạch từ từ buông ra, thân thể lảo đảo lùi về phía sau mấy bước,

con ngươi lành lạnh tràn ngập nỗi khổ sở, trái tim co rút đau đớn từng

cơn, hốc mắt đỏ lên, khàn khàn mà nói: “Em nói gì, nói gì hả?”

Tả Á nghẹn ngào kêu lên: “Đứa bé mất rồi, Kiều Trạch, tôi không cần con của anh, anh nghe rõ chưa? Nghe rõ chưa?”

Khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm của Kiều Trạch nhăn nhúm, trái tim đau như bị dao

cắt. Anh tiến lên mấy bước tóm lấy bả vai Tả Á, cất giọng khào khào nói: “Đứa bé có tội gì, người em hận là tôi, Tả Á….!”

Tại sao lại tàn nhẫn với anh như vậy? Tại sao?

Kiều Trạch hiểu rõ, thời khắc Tả Á ký tên đó là vì trừng phạt anh, anh hủy

diệt tình yêu của cô, hủy diệt đám cưới của cô và Chung Dương,