
Điền Văn Lệ quay đầu lại nhìn Tả Á một cái, tùy ý nói: “À, đúng
rồi, tối nay Kiều Trạch ở lại đây, phòng của chú ấy đã lâu không quét
dọn, Tiểu Á, con dọn dẹp giúp chú ấy một chút.”
“Con sao?” Tả Á há miệng thành chữ O.
Điền Văn Lệ không nhanh không chậm nói: “Thím Tường có việc bận, hôm nay đã
về quê rồi, chẳng lẽ con lại bắt Thái hậu ta và Thái Thượng Hoàng đi dọn dẹp hả ? Nhanh đi đi, khuya lắm rồi, dọn dẹp xong sớm còn nghỉ ngơi!”
“Nhưng…..”
“Cái gì?” Điền Văn Lệ trừng cô.
“Con đi dọn dẹp ạ!” Tả Á im miệng, trong lòng không khỏi buồn phiền, ly hôn
rồi cũng không tránh được việc phải ở chung dưới một mái nhà. Sớm biết
thế này cô đã chuyển tới cái ổ nhỏ của mình rồi. Dù nghĩ vậy nhưng cô
vẫn miễn cưỡng đi đến căn phòng trước kia Kiều Trạch thường ở. Gian
phòng rất sạch sẽ, chỉ cần lấy chăn gối trong ngăn tủ ra là được, Tả Á
trải ga giường xong dọn dẹp qua một tý, xong xuôi cô đang định đi ra
ngoài thì đã thấy Kiều Trạch đứng ở cửa.
“Giường đã chuẩn bị xong, anh có thể nghỉ ngơi rồi đó.” Cô có chút xấu hổ chỉ
chỉ phía sau lưng mình, sau đó cô đang lách người qua phía bên trái để
ra khỏi phòng thì đúng lúc Kiều Trạch cũng muốn nhường đường cho cô nên
dịch người về phía bên trái, Tả Á vội vàng đi qua bên phải thì Kiều
Trạch cũng nghiêng người qua bên phải, cuối cùng Tả Á vẫn còn đứng ở
trong phòng.
“Muốn ở lại?” Con ngươi đen của Kiều Trạch nhìn cô, sâu không thấy đáy, ngả
ngớn nói, khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc giống như cô thật sự muốn ở lại,
còn bộ dạng anh thì rất không muốn.
“Ai muốn ở lại chứ…..!” Tả Á cau mày, trừng mắt liếc anh một cái, đưa tay
đẩy người anh ra, chen qua khe hở đi ra ngoài, trong lòng tức giận mắng
thầm Kiều Trạch. Ra đến phòng khách lại thấy ti vi mở, mà Điền Văn Lệ
lại không có ở đây, cô tắt ti vi đi, đang định về phòng nghỉ ngơi thì
lại nghe Điền Văn Lệ ở trong phòng bếp gọi mình, Tả Á vội đi vào thì
thấy Điền Văn Lệ đang nấu cháo, Tả Á đi tới gần nói: “Để con giúp cho.”
“Không cần đâu, mẹ nấu xong rồi.” Điền Văn Lệ bưng lên hai chén cháo, một chén đưa cho Tả Á, còn chén kia tự mình bưng, dặn dò: “Con mang cho Kiều
Trạch đi, nhìn chú ấy dạo này gầy quá, cả ngày đều bận rộn ở công ty,
làm việc như không muốn sống nữa vậy. Nếu dượng Kiều không gọi chú ấy về nhà, chắc chú ấy cũng chả thèm về nghỉ ngơi đâu.”
“Mẹ, con đã ly hôn với anh ta rồi, con không cần làm những việc này nữa.” Tả Á bất mãn nói, nhớ tới bộ dáng xấu xa vừa rồi của anh ta, lại nghĩ đến
bây giờ mình còn phải mang cháo cho anh ta nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn liền
nhăn nhó.
Điền Văn Lệ lắc lắc đầu nói: “Con đó, ngày trước là do mẹ không làm tròn
nghĩa vụ, không quản lý con cho tốt, để mặc tính khí của con, sau này
con lại được mọi người cưng chiều cho nên mãi cũng không lớn được, tính
cách y hệt một đứa con nít vậy. Hai đứa đã ly hôn, nhưng trước đó không
phải đã từng kết hôn sao, lúc đó chú ấy đối xử với con tốt như thế nào,
con quên mất rồi à? Cho dù bây giờ chú ấy không còn là chồng con nữa,
nhưng vẫn còn là người thân mà, là em trai của dượng Kiều đó.Mẹ từng có
lỗi với con, mẹ cũng đang cố gắng thay đổi, nỗ lực hơn nữa để con có thể đồng ý chấp nhận mẹ, tại sao Kiều Trạch lại không thể? Con đã quên mấy
năm qua chú ấy chăm sóc cho con như thế nào sao ? Người làm mẹ này còn
thua xa chú ấy nữa. Sao bây giờ con lại nói những lời vô lương tâm như
vậy, mau bưng đi đi, lớn như vậy rồi, còn giận dỗi…..”
Tả Á vội nói: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con sai rồi, được chưa ? Mẹ bớt giận đi mà, dù có chuyện gì con cũng không thể vô lương tâm như vậy được,
đúng không ạ ? Con sẽ bưng mà.” Tả Á nói xong vội vã đi ra khỏi phòng
bếp, không muốn nghe những lời lải nhải của mẹ mình nữa, cô nhanh chân
đi tới phòng của Kiều Trạch, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại câu
nói của mẹ.
Cửa đóng, Tả Á do dự một lát mới đưa tay lên gõ cửa, bên trong liền vang
lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Kiều Trạch: “Vào đi!”
Tả Á đẩy cửa đi vào nhìn thấy Kiều Trạch đang xem tài liệu, anh ngẩng đầu
lên nhìn thấy cô, con ngươi thoáng qua cái gì đó nhưng chỉ là trong nháy mắt, khiến người ta chưa kịp hiểu ra được là có ý gì.
Tả Á đứng đó, quét mắt nhìn anh một cái nói: “Mẹ tôi bảo tôi mang cháo cho anh ăn, mẹ nói bảo anh nên ăn lúc còn nóng…..”
“Để đó được rồi.” Kiều Trạch vừa nói vừa cúi đầu xem tài liệu, Tả Á nhăn
mặt đặt chén cháo đến trước mặt anh, do dự một chút rồi quay người đi ra ngoài, nhưng bước chân lại chợt dừng lại, Kiều Trạch lại ngẩng đầu lên, “Còn việc gì sao?”
“Mẹ tôi bảo anh nghỉ ngơi sớm một chút, không nên ngủ trễ. Thế thôi, ngủ
ngon!” Tả Á nói một hơi, xoay người rời đi, Kiều Trạch nhìn theo bóng
lưng của Tả Á biến mất ở cửa, quay đầu lại, tầm mắt rơi vào chén cháo
trắng kia, lại nghĩ tới những lời Tả Á vừa nói, đôi môi mỏng khẽ cong
lên.
Đó là lời của mẹ cô hay chính là lời của cô ?
Mẹ nói cô không có lương tâm, có lẽ vậy. Đối với Kiều Trạch, cô luôn cố
gắng xây cho mình một bức tường phòng hộ thật dày, chỉ cần anh tấn công
vào, cô sẽ phòng thủ cực kỳ chặt chẽ, muốn vào cũ