
o cô mới
chịu nghe lời đây? Mặc dù Kiều Trạch hận không thể đạp bay gã đàn ông
trên sân khấu đang dán sát vào người Tả Á kia, nhưng anh nhất định phải
khiến cho Tả Á không dám uống rượu nữa. Anh móc điện thoại di động ra,
mở chức năngcamera…..
A Long đã không nhịn được nữa rồi, đẩy đám người hỗn loạn bên dưới ra,
nhảy lên sân khấu, Kiều Trạch cất điện thoại di động, cũng đi tới. Lên
tới sân khấu, mỗi người một người, tách hai người phụ nữ đang nhảy nhót
dán sát người vào gã đàn ông kia ra, rồi sau đó ôm họ đi xuống sân khấu.
Tả Á đang nhảy hăng say, đột nhiên bị người ôm lấy như vậy, không khỏi kêu lên: “Này…..Anh làm gì thế?…..Tôi muốn nhảy…..Tôi muốn nhảy…. Mạch Tử,
có cướp, Hắc Sơn Lão Yêu tới, …..mau, cậu dùng Nhất Dương Chỉ tấn công
hắn đi, bắn chết bọn họ đi….., không thì…..dùng hóa cốt chưởng đi, bắn
hắn…..để cho hắn không thể quay lại hại người”
Mạch Tử không tỉnh táo hơn so với Tả Á là mấy, cô uống nhiều hơn, nhưng khi
cảm nhận được người đang ôm mình là kẻ bạc tình kia, cô tức giận căm
phẫn kêu lên: “Tiểu Á…..Tiểu Á…..Cứu mạng…..Khủng long khổng lờ
tới…..mau dùng vô ảnh cước của cậu đạp chết hắn, để cho hắn không thể đi tìm phụ nữ…..để cho hắn hết đường lăng nhăng…..cậu….. làm cho nửa người dưới của hắn không dùng được nữa, biết không, dùng sức…..”
Hai người nói nhăng nói cuội khiến cho hầu hết người trong quán rượu đang
xem kịch vui không khỏi dở khóc dở cười. Kiều Trạch cùng A Long bị hai
người phụ nữ say rượu này làm cho sắp phát điên. Tả Á ra sức giẫy giụa
trong ngực Kiều Trạch, không chịu ngoan ngoãn bước đi, Kiều Trạch giận
dữ đưa tay lên, vác Tả Á lên vai, bước nhanh ra ngoài. A Long cũng đang
sứt đầu mẻ trán, thấy Kiều Trạch làm thế cũng liền vác Mạch Tử lên,
nhanh chóng chấm dứt tình cảnh hỗn loạn này.
Cuối cùng hai người hợp lực đưa Tả Á cùng Mạch Tử tới một khách sạn gần đó.
Bây giờ hai người này đang say như vậy không thể đưa họ về nhà Kiều Vân
được. Kiều Trạch và A Long ôm Tả Á và Mạnh Tử đi vào một gian phòng, ném lên giường.
Mạch Tử tìm Tả Á, vừa quay đầu đã thấy Tả Á nằm bên cạnh, cô xoay người lại, ôm lấy cổ của Tả Á, ra vẻ thần bí nói: “Tiểu Á, mình nói cho cậu biết
nha…..tên khủng long khổng lồ ấy, mình…..mình không cần anh ta nữa, đồ
người phụ nữ khác đã dùng qua…..mình không thèm…..Mạch Tử mình đang tuổi thanh xuân…..làm sao mà không tìm được đàn ông chứ, mình nhất định sẽ
phải tìm một người tốt hơn anh ta…..Không, không đúng, mình phải tìm
nhiều người, một hai ba bốn năm người…..”
Tả Á lắc lư đầu, nói không rõ ràng: “Phải ……đúng rồi, Mạch Tử của chúng
ta…..người gặp người thích…..hoa gặp hoa nở…..xe đụng xe nổ…..không lo
không tìm được đàn ông, có đúng không, ha ha…..”
Mạch Tử gật đầu, vỗ vỗ bả vai Tả Á, rất có nghĩa khí nói: “Tiểu Á…..cậu yên
tâm…..đến lúc đó, mình chia cho cậu mấy người, cho cậu chọn thật
kĩ…..cho cậu ba người nha…..Thế nào?…Có được không?…..”
Tả Á lắc đầu, “Không được…..Không được…..Mình không cần người thừa của cậu…..”
Hai phụ nữ nói xằng nói bậy khiến hai người đàn ông bên cạnh dở khóc dở
cười. Kiều Trạch lạnh lùng liếc A Long một cái, A Long vội nói: “Cậu nhỏ à, cậu đừng nghe Mạch Tử nói bậy, oan uổng cho cháu quá, là hiểu lầm,
thật sự là hiểu lầm mà.”
Mạch Tử đang nằm trên giường đột nhiên bật người ngồi dậy, con mắt mơ màng
nhìn A Long, cô đứng dậy, muốn đi tới chỗ A Long, nhưng suýt chút nữa
ngã nhào, may mà A Long kịp thời đỡ lấy cô, Mạch Tử níu lấy quần A Long, hung dữ nói: “Hiểu lầm?…Rõ ràng tôi nhìn thấy anh thân mật với người
phụ nữ kia…..Vậy thì tôi cũng đi hôn người đàn ông khác rồi nói…..hiểu
lầm….”
“Em dám!”
Vành mắt Mạch Tử đỏ lên, nước mắt trào ra: “Anh có thể…..tại sao tôi lại
không thể, tôi muốn hôn người đàn ông khác, tôi còn muốn ngủ cùng người
đàn ông khác nữa…..có cái gì là tôi không thể. Anh là đồ đầu heo…đồ đầu
heo!”
Tả Á cũng lảo đảo ngồi dậy, giơ tay muốn chỉ A Long, lại không phân biệt
được người nào với người nào mà lại chỉ tay vào Kiều Trạch, “A
Long…..Tôi nói cho anh biết…..hiểu lầm…..hiểu lầm mà làm tổn thương tình cảm, chính là điềm báo tan vỡ đó…..Cho nên…..cho nên, nếu anh yêu Mạch
Tử….không được khiến cô ấy hiểu lầm, hai người…..hai người bình tĩnh nói chuyện đi, tôi muốn về nhà…..tôi không cản trở hai người đâu, hì hì…”
Tả Á nói xong liền tìm đến cửa phòng, muốn rời đi, nhưng mở mấy cánh cửa,
lộn xộn một hồi, vẫn không đi ra được, rốt cuộc cô tìm được cửa toilet,
khóe môi liền cong lên, cười nói: “Về đến nhà rồi…..Ngủ thôi…..” Nói
xong cả người cô liền ngã ngay vào bồn tắm, Kiều Trạch cau mày, lạnh
mặt, đỡ lấy cô, bế ngang người cô, đi tới giường lớn. Rốt cuộc cô không
còn náo loạn nữa.
Sáng hôm sau, khi Tả Á và Mạch Tử tỉnh lại, trời đã sáng rồi, nhưng vì rèm
cửa sổ không được mở ra, nên trong phòng còn rất âm u. Đầu Tả Á đau như
muốn nứt ra, cả người đau ê ẩm, giống như bị người ta hành hạ thô bạo
vậy, cô xoay người vung tay không để ý ‘bốp’ một tiếng đánh trúng mặt
Mạnh Tử, Mạnh tử liền tỉnh dậy.
Hai người trợn mắt nhìn nhau, rồi đồng thời kêu lên mộ