
ng không có cửa. Cô yêu Chung Dương, cho nên trong mắt cô không còn người khác nữa. Cô đối với
Kiều Trạch rất ích kỷ, ích kỷ đến mức không muốn đối tốt với anh dù chỉ
một chút.
Lúc cô chứng kiến quan hệ không rõ ràng của Chung Dương và Lô Hi, cô cho
rằng là Chung Dương sai. Lúc cô say rượu đến không giữ được trinh tiết,
là cô làm sai. Kiều Trạch thừa nước đục thả câu, cướp đi sự trong sạch
của cô, khiến cô mang thai, ép cô kết hôn với anh, cô cảm thấy Kiều
Trạch cũng sai rồi. Dường như trong chuyện này ai cũng có lỗi.
**
Trong câu lạc bộ thể dục, sau khi Tả Á tập thể dục xong, người đầy mồ hôi
ngồi trên ghế dài uống một hớp nước, cô cầm lau mồ hôi, chuẩn bị đi thay quần áo, nhưng vừa mới mở tủ quần áo ra, chợt nghe thấy tiếng chuông
điện thoại di động bên trong tủ vang lên.
Cô cầm lên chuẩn bị bắt máy, thì đối phương lại cúp, cô nhìn thấy trên màn hình mười cuộc gọi nhỡ, đều là Mạch Tử gọi tới. Con bé này, sao lại
nóng vội như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì sao ? Cô vội gọi lại cho Mạch
Tử, điện thoại mới vừa đổ chuông thì đã nghe thấy giọng nói gầm gừ khó
chịu của Mạch Tử, “Đồ thối tha, tại sao lâu như thế mới nghe điện thoại, mình đang sắp chết rét rồi đây.”
“Ơ, mình không nghe thấy chuông điện thoại. Cậu đang ở đâu ? Lạnh thì sao không mau về nhà đi.”
“Mình đang ở thành phố A, ở đây sao mà lạnh dữ, mình đang ở quán rượu xx chờ cậu đó, mau tới đây đi nha.”
“Cậu đang ở thành phố A? Đột nhiên sao lại chạy tới đây?”
“Thì sao ? Cái giọng điệu của cậu là sao đó ? Không hoan nghênh mình đến phải không?”
“Dĩ nhiên không phải, cậu chờ mình một lát, mình lập tức tới liền.”
Hai người kết thúc cuộc gọi, Tả Á vội tắm rửa thay quần áo, sau đó đi nhờ
xe đến quán rượu Mạch Tử nói, trong lòng nghĩ thầm có phải Mạch Tử xảy
ra chuyện gì không, không nói tiếng nào lại đột nhiên chạy tới đây, mà
có vẻ như dượng Kiều cũng không biết gì.
Ánh đèn chớp nhoáng trong quán rượu khiến người ta choáng váng, tiếng nhạc
đinh tai nhức óc, Tả Á bịt tai lại nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của
Mạch Tử, nhưng chỉ thấy một chiếc bàn tròn phía trước, Mạch Tử ngoắc
ngoắc tay gọi Tả Á, Tả Á vội vàng đi tới.
“Cậu đã tới rồi.” Mạch Tử nhào qua ôm Tả Á một cái, “Mình nhớ cậu muốn chết, con bé chết tiệt này hình như xinh đẹp hơn nha.”
“Miệng cậu ngọt thật đó, nhưng mà nghe cũng được!”
Hai người nói xong cười ha hả. Tả Á vừa ngồi xuống Mạch Tử liền đưa cho cô một ly rượu gọi là “Tình cảm mãnh liệt”, Mạch Tử hơi đỏ mặt nói: “Đã
đến đây rồi phải uống một ly mới được.”
Tả Á lắc đầu, cười nói: “Mình không uống rượu đâu.”
“Sao thế ? Sợ say à ? Rượu này có nồng độ rất thấp, uống không say đâu, giống như nước uống bình thường thôi.”
Mạch Tử nói xong liền uống ly của mình, Tả Á cũng không kiềm chế sự hiếu kỳ
mà nhấp một chút, mùi vị quả nhiên không tồi, cô không nhịn được lại
uống thêm một hớp nữa, mặt cô hơi đỏ lên, mắt cũng lóe sáng, “Mạch Tử,
cậu tới đây một mình à ? A Long không tới sao? Chúng ta đi về thôi,
dượng Kiều vẫn hay nhắc tới cậu luôn đấy.”
“Đừng nhắc đến cái tên gian dối đó!” Vẻ mặt Mạch Tử tràn đầy tức giận, A Long là bạn trai của cô, nghe nói hai người đã chuẩn bị kết hôn, mà nghe
giọng điệu này của cô chẳng lẽ hai người bọn họ cãi nhau.
Tả Á trợn to hai mắt, hỏi: “Hai người cãi nhau à? Cậu chạy đến đây anh ấy cũng không biết hả?”
“Nói chuyện của mình làm gì.” Mạch Tử liếc mắt nhìn Tả Á, “Cậu nói xem, tại
sao lại ly hôn với Kiều Trạch ? Cậu của mình có chỗ nào không tốt mà cậu lại làm như vậy, đó là một người đàn ông vô cùng tốt, tại sao cậu lại
không chịu yêu cậu ấy hả?”
Tả Á đang uống rượu cũng không thèm để ý tới lời Mạch Tử, cô gái này mỗi khi mở miệng là lại hỏi cái này.
“Cậu…..Chẳng lẽ cậu muốn quay lại với Chung Dương? Anh ta đã có vợ chưa cưới rồi,
hai bên gia đình cũng đã đồng ý, chuyện cưới xin là tất yếu rồi.”
Tả Á cau mày, tựa người vào trên ghế sofa, nhìn ánh đèn chớp nháy, khẽ lắc đầu nói: “Thật ra thì mình cũng không biết nữa, quay lại với nhau hay
không, mình đã không muốn nghĩ đến nữa, bây giờ mình chỉ muốn được sống
vui vẻ.”
“Vậy bây giờ chắc cậu rất vui vẻ, còn cậu của mình lại rất thảm hại. Nghe mẹ mình nói, cậu ấy không còn ra hình người nữa rồi. Tiểu Á, hai năm qua,
cậu thật sự không có một chút xíu động lòng với cậu của mình sao? Một
chút cũng không có sao? Cậu ấy đối xử với cậu rất tốt mà…”
“Mạch Tử!” Tả Á cắt lời Mạch Tử, “Tình cảm, là phải xuất phát từ hai phía,
tình yêu cũng vậy Không phải là anh ta không tốt, nhưng đối với mình ý
tốt của anh ta không có ý nghĩa gì cả. Mình không yêu anh ta, đây là sự
thật, cho nên không phải chỉ vì anh ta đối xử tốt với mình thì mình sẽ
đối xử tốt với anh ta. Hơn nữa, chuyện của bọn mình, cậu cũng biết mà,
giữa hai người bọn mình có một nút thắt, không cách nào tháo ra được.
Mạch Tử, đừng nói những chuyện này nữa, được không?”
“Được rồi, được rồi, không nói nữa…Dù sao…dù sao, đàn ông cũng chẳng có gì
tốt cả, không có đàn ông, chúng ta vẫn sống được. Uống rượu, uống rượu
đi.”
Tả Á nhận ra được Mạnh Tử đang có chuyện không