watch sexy videos at nza-vids!
Chỉ "sex" Không "yêu"

Chỉ "sex" Không "yêu"

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213143

Bình chọn: 9.00/10/1314 lượt.

t tay vỗ lưng cho Tả Á, một tay rút ra

khăn giấy lau miệng cho cô.

Tả Á bị sặc nên ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, cô uống cốc nước

Kiều Trạch đưa đến mới đỡ hơn một chút, lo lắng nhìn mọi người, đau lòng nói: “Thật xin lỗi, cuối cùng con vẫn khiến cho mọi người phải lo lắng, con…..”

Tả Quốc Cường khoát khoát tay ngắt lời Tả Á, hàm ý nói: “Tiểu Á, đừng suy

nghĩ nhiều như vậy, quan trọng nhất vẫn là con cảm thấy vui vẻ, con phải tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn của con, nhưng cũng không cần tạo cho

mình áp lực quá lớn như vậy, thả lỏng mình đi, muốn làm cái gì thì nói

với ba mẹ, nhất định chúng ta sẽ ủng hộ con, không nên giấu kín trong

lòng.”

Kiều Vân cười hòa nhã, an ủi Tả Á: “Ba con nói rất đúng, mặc dù con và Kiều

Trạch ly hôn, nhưng chúng ta vẫn là người một nhà, Kiều Trạch không hiểu chuyện, nó đã khiến con chịu không ít khổ sở, cho nên dượng Kiều thay

nó nói lời xin lỗi con, nhưng mà con hãy suy nghĩ cho thật kỹ, cuộc sống tương lai vẫn đang đợi con, phải cố gắng lên, biết không?”

Lòng Tả Á chua xót đau đớn, hốc mắt ửng hồng, nước mắt rơi xuống, mắt đỏ

lên, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Cám ơn ba mẹ, con hiểu rồi, con sẽ cố

gắng.”

Kiều Vân lại nói: “Tốt lắm, tốt lắm! Mau ăn cơm thôi. À, nếu như Tiểu Á ở

một mình không quen, con có thể tới đây ở cùng với dượng Kiều và mẹ con, hai người già chúng ta cũng cần người bầu bạn, nếu như con chê chúng ta phiền, thì ra ở một mình, nhưng con phải thường xuyên tới đây thăm hai

người già này đó nhé, như vậy chúng ta mới yên tâm được, ý con thế nào?”

“Dượng Kiều, mẹ, hai người vẫn chưa già mà.”

Lời nói của Tả Á khiến cho mọi người trong nhà đều cười ồ lên. Trước khi

đến đây, cô vẫn nghĩ là sẽ có bão táp, nhưng ngược lại, mọi người trong

gia đình lại an ủi cô, không nhắc đến chuyện quá khứ, cô biết nhất định

là Kiều Trạch đã làm công tác tư tưởng cho mọi người trước rồi, trong

lòng cô thầm biết ơn nhưng không cách nào nói ra khỏi miệng. Tả Á tự nói với mình, nhất định phải cố gắng lên, nhất định phải sống thật vui vẻ,

không để cho mọi người buồn phiền vì mình.

Ăn cơm xong, Tả Quốc Cường đi về, còn Điền Văn Lệ bảo Kiều Trạch và Tả Á ở lại đến chiều hãy về, nhưng Kiều Trạch lại nói phải về dọn dẹp một ít

đồ đạc, để Tả Á ở lại với mẹ một đêm, ngày mai hãy trở về thu dọn đồ

đạc. Căn nhà kia quá lớn, cô không muốn ở đó, trong lòng cô cũng đã có ý định sẽ trở về cái ổ nhỏ của mình, bắt đầu cuộc sống mới.

Kiều Trạch về đến nhà, tâm trạng của anh đã sớm xuống dốc. Anh quét mắt nhìn từng góc nhà, trái tim cũng theo đó mà đau đớn từng đợt. Hai năm qua,

căn nhà này đã là gia đình của anh, nhưng kể từ hôm nay anh sẽ không còn được nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của vợ anh hiện diện nơi này nữa rồi.

Trống rỗng, đau đớn, mất mát, anh chán nản ngồi xuống chiếc ghế sofa trong

phòng khách, trái tim đau đớn khổ sở. Anh cố nén nỗi đau trong lòng, từ

sofa đứng lên, cởi ra áo khoác ra tiện tay ném xuống đất, buồn bã giơ

tay kéo cà vạt vứt đi, rồi đi tới phòng ngủ, đẩy cửa ra. Trong căn phòng này dường như vẫn còn lưu lại hương thơm của Tả Á, trên chiếc giường

kia vẫn còn lưu lại dấu vết cô đã từng nằm.

Cuộc sống sau này, anh sẽ không còn được nhìn thấy cô mọi lúc mọi nơi nữa,

không còn được ôm thân thể mềm mại của cô đi vào giấc ngủ nữa, không còn có thể thực sự có cô được nữa. Anh không chiếm được trái tim cô, nhưng

hôm nay, đến cả thể xác cô anh cũng đánh mất.

Trái tim co rút đau đớn, tất cả nỗi đau dồn nén ở trong lòng bấy lâu giờ

khắc này đều đồng loạt trào hết ra, đau đớn như đang tách linh hồn của

anh ra khỏi thể xác vậy, đau đến không thở được, đau đến cả người đều

run rẩy, anh tựa người vào tường, từ từ trượt người ngồi xuống trên sàn

nhà, nước mắt từng giọt lại từng giọt dọc theo gương mặt luôn lãnh đạm

của anh mà rơi xuống.

Tại chính anh đã cướp lấy cô, cho nên đây chính là hậu quả.

“Cậu chủ…..Cậu đã về rồi!…..Cậu làm sao vậy?” Giọng nói của dì Lâm vang lên

bên tai Kiều Trạch, anh quay đầu đi không muốn để cho người khác thấy

mình rơi nước mắt, lạnh lùng nói: “Dì hãy đi thu dọn đồ đạc của tôi đi.”

“Cậu đi công tác sao? Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”

Kiều Trạch vẫn ngồi yên ở đó không nhúc nhích, nhỏ giọng nói: “Không, thu dọn toàn bộ!”

Dì Lâm chưa từng thấy Kiều Trạch như thế bao giờ, tinh thần sa sút, chán

nản, giống như một cái xác không hồn vậy: “Cậu….Sao lại phải thu dọn

toàn bộ? Cậu không ở đây nữa sao?”

Kiều Trạch đứng dậy, dần bình tĩnh trở lại, chỉ còn hốc mắt hơi đỏ, anh đi

đến cạnh dì Lâm, dặn dò: “Cứ làm theo lời tôi nói đi, dọn dẹp một chút.

Mà dì cũng phải đi thôi, về sau không cần đến làm việc nữa.”

Dì Lâm lo lắng nói: “Cậu chủ…..Có phải do tôi đã làm sai điều gì hay

không? Tôi…..Ông chồng của tôi vẫn chờ tiền lương mỗi tháng của tôi, cậu đừng đuổi tôi đi mà!”

“Nhà này đã không có người ở, dì còn ở lại làm gì!” Kiều Trạch rút ra một tờ chi phiếu đưa cho dì Lâm, sau đó không nói gì nữa, xoay người đi ra

khỏi nhà, dì Lâm cầm chi phiếu gọi lớn: “Cậu…cậu…..”

Nhưng Kiều Trạch đã đi rồi, dì Lâm đứng ở đó nhìn tờ chi p