
cô phải lấy căn nhà Kiều Trạch mới
chịu bỏ đi những điều khoản khác, hai người nhất trí tán thành điều kiện trong đơn thỏa thuận, sau đó ký tên ly hôn.
Khi hai người đã đi đến thỏa thuận chung, cùng nhau ký tên ly hôn. Lúc Kiều Trạch kí hết các mục chữ kí của mình, ngòi bút máy đã gãy từ lúc nào.
Ngày trước, khi ký tên vào giấy đăng ký kết hôn, trái tim anh vui sướng
vô cùng, cuộc sống của anh như có thêm nhiều hy vọng mới, nhưng giờ phút này trái tim anh đã bị tổn thương sâu sắc, đối với cuộc sống anh càng
thêm thất vọng.
Làm xong tất cả các thủ tục li hôn, lúc hai người đổi tờ giấy hôn thú màu
đỏ thành giấy chứng thực ly hôn, trong lòng hai người mang hai tâm trạng khác nhau. Tả Á nhìn giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, cô cảm thấy
giống như mình đang nằm mơ vậy, cô kết hôn rồi cũng đã ly hôn, cuối cùng cô cũng thoát khỏi cuộc sống hôn nhân bị giam cầm suốt hai năm qua,
không còn phải chung sống với Kiều Trạch nữa, bây giờ cô đã có cuộc sống mới thuộc về mình.
Giống như gánh nặng trên người đột nhiên mất đi, cảm thấy cả người thỏa mái hơn, cô ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, cô sẽ cố gắng, nhất định
sẽ cố gắng sống tốt!
“Bây giờ muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Không nhận ra được bất kì cảm xúc nào
trên khuôn mặt lãnh đạm của Kiều Trạch, không nhận ra được anh có buồn
bã, đau lòng không, mặc dù giọng điệu nói chuyện là câu hỏi, nhưng lại
mang theo ý mệnh lệnh, không được từ chối. Nhưng chỉ có anh mới biết
được, trên nét mặt Tả Á bây giờ sự nhẹ nhõm vì được giải thoát, vẻ mặt
đó như mũi dao đâm thật sâu vào trái tim anh, đau nhói.
Đi đâu? Đúng vậy, cô có thể đi đâu bây giờ? Tả Á đang mơ màng, chợt nghe thấy câu hỏi của Kiều Trạch liền hoàn hồn, vội vàng lắc đầu nói:
“Không…..không cần.”
Tả Á vừa dứt lời, chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên, cô lấy điện thoại di động ra nhìn, là mẹ gọi tới, cô cảm thấy có chút hoảng sợ, cô
và Kiều Trạch không hề báo với người nhà về việc ly hôn của hai người.
Cô không dám tưởng tượng mẹ cô, dượng Kiều, và cả ông nội nữa sẽ phản
ứng thế nào khi biết được tin này.
Tả Á hoảng hốt do dự không nghe điện thoại, lo lắng đến nỗi lòng bàn tay
cô ướt đẫm mồ hôi, sau đó rốt cuộc chuông điện thoại di động cũng tắt,
nhưng điện thoại của Kiều Trạch lại vang lên. Trái lại với cô, anh rất
nhanh chóng bắt điện thoại, động tác lưu loát tự nhiên không chút do dự
nào, cũng không có chút lo lắng.
Chỉ nghe Kiều Trạch nói đơn giản, “Vâng, con hiểu rồi, con sẽ lập tức về.”
Kiều Trạch cúp điện thoại, quay đầu nhìn nheo mắt nhìn Tả Á, như muốn nói
điều gì đó, tròng mắt đen thâm trầm không nhìn thấy đáy càng khiến Tả Á
thêm lo lắng, “Mẹ tôi nói gì, có chuyện gì sao?”
“Gọi chúng ta về nhà ăn cơm.”
Tay Tả Á nắm thật chặt giấy chứng thực ly hôn, mẹ cô đã biết rồi sao? Biết
chuyện cô và Kiều Trạch đã ly hôn? Mẹ tức giận lắm ư? Hiện tại sức khỏe
của mẹ không được tốt, ngộ nhỡ tức giận quá thì làm thế nào? Lần trước
mẹ đã bị cô làm cho tức giận đến té xỉu…..Lần này, Tả Á thật không dám
tưởng tượng… Không! Cô không muốn về nhà…..Nghĩ tới đây thân thể cô
không tự chủ đã lùi về phía sau, muốn chạy đi nhưng lại bị Kiều Trạch
giữ lại, bóng dáng cao lớn của anh chặn đường đi của cô, từ trên cao
nhìn cô: “Phải đối mặt, không được trốn tránh.”
Tả Á bị Kiều Trạch túm lên xe, lái xe đi về nhà. Trên đường đi, tâm trạng
anh cũng thấp thỏm không yên. Bản thân anh còn chưa chấp nhận được sự
thực anh và Tả Á đã ly hôn thì mẹ cô lại chợt gọi điện thoại tới, thời
gian sao lại có thể trùng hợp đến vậy. Tả Á liếc mắt Kiều Trạch một cái, lo lắng hỏi: “Sao đột nhiên mẹ tôi sao lại bảo chúng ta về nhà ăn cơm?”
Kiều Trạch không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn về phía trước, ngón tay thon dài ưu nhã gõ nhịp trên tay lái, lạnh lùng nói: “Ăn mừng chúng ta ly hôn.”
Tả Á hung hăng trợn mắt nhìn Kiều Trạch, quay đầu không nói thêm gì nữa,
kế sách lúc này chỉ có thể là binh đến tướng chặn mà thôi. Về đến nhà,
quả nhiên không ngoài dự đoán của Tả Á, mọi người trong nhà đều ở đây,
bao gồm cả Tả Quốc Cường. Người giúp việc làm một bàn thức ăn, chỉ chờ
cô và Kiều Trạch tới.
Có vẻ như mọi người không có gì khác lạ cả, gặp mặt nhau vẫn chào hỏi như
bình thường, có lẽ bọn họ vẫn chưa biết chuyện cô và Kiều Trạch ly hôn,
như vậy tạm thời cô vẫn được an toàn, giả làm một con đà điểu*.
Trong bữa ăn mọi người vẫn nói chuyện nhà như cũ, Tả Á vẫn ngồi cạnh Kiều
Trạch, anh vẫn theo thói quen gắp thức ăn cho cô, bóc tôm, lạn xương cá, người đàn ông vốn lạnh lùng mà giờ đây lại trở nên vô cùng dịu dàng,
trong mắt mọi người Kiều Trạch là một người chồng tốt, người đàn ông
tốt, có thể vì người phụ nữ của mình mà chống trời, mà có thể yêu đến
đánh đổi cả mạng sống, nhưng ở trong mắt Tả Á anh làm gì cũng xấu xa.
“Tiểu Á, con đã ly hôn với Kiều Trạch rồi, về sau con có tính toán gì chưa, có muốn đến sống cùng mẹ không?”
Đột nhiên Điền Văn Lệ mở miệng, một câu nói của bà làm Tả Á đang ăn canh
liền bị sặc, nước canh trong miệng cô phun hết lên người, lên mặt Kiều
Trạch, Kiều Trạch khẽ cau mày, mộ