
a khỏi phòng ngủ, anh phải chuẩn bị đến công ty.
Đã rất nhiều ngày nay anh không về nhà đúng giờ, nhưng Tả Á lại không hề
nói gì cả, không hề không vui, không hề hỏi thăm. Mọi chuyện của anh, cô đều không quan tâm. Nhưng nhìn dáng vẻ khác lạ tối hôm qua của cô, Kiều Trạch nghĩ, tối hôm nay anh không thể về nhà muộn nữa.
Bận rộn ở công ty suốt cả một ngày, Kiều Trạch thoái thác buổi tiệc thân
mật ở công ty, muốn về nhà ăn cơm tối với Tả Á. Lúc đang định về, thư ký đột nhiên đưa tới cho anh một bưu phẩm mật, anh liền cầm bưu phẩm rời
văn phòng công ty, đi xuống bãi để xe. Anh lên xe rồi thuận tay đặt bưu
phẩm lên ghế ngồi, không nhìn qua, mà vội vã về nhà.
Xe chạy trên đường, lại đúng giờ cao điểm tan tầm, nên bị tắc ở trên
đường. Kiều Trạch sốt ruột, gõ gõ ngón tay thon dài lên tay lái, hi vọng đường có thể mau chóng thông. Anh không kiên nhẫn quay đầu, tầm mắt rơi vào bưu phẩm trên ghế, anh do dự một chút đưa tay cầm lên, mở ra, lấy
đồ vật bên trong ra, chỉ có vài tấm hình, vẻ mặt sốt ruột trên mặt liền
trở nên lạnh băng.
…..
Tả Á vốn đã nhận được điện thoại của Kiều Trạch, anh nói buổi tối sẽ về
nhà ăn cơm tối, cho nên nói dì Lâm nấu bữa ăn tối phong phú một chút,
đợi anh về, nhưng đợi đến tận lúc tám, chín giờ, Kiều Trạch vẫn chưa về
đến, thức ăn đã nguội từ lâu, hâm đi hâm lại, thức ăn cũng đã không còn
giữ được hương vị hoàn hảo nữa rồi.
Dì Lâm mở miệng nói: “Cô chủ, cô thử gọi điện cho cậu chủ xem, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tả Á rất hiểu Kiều Trạch, anh là người nói lời giữ lời, hơn nữa đối với
cô, anh chưa từng thất tín, cho dù là chỉ là một lời hứa nho nhỏ. Nhưng
hôm nay, anh không chỉ thất tín, hơn nữa cũng không gọi điện thoại về,
có gì đó rất khác lạ. Tả Á do dự một chút rồi cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Kiều Trạch, nhưng hồi lâu cũng không có người nghe. Tả Á đặt điện thoại xuống, cuốn tóc lên, nói với dì Lâm: “Chúng ta ăn thôi,
không cần chờ anh ấy nữa.”
Tả Á và dì Lâm ăn cơm tối, xong đã là mười giờ, nhưng Kiều Trạch vẫn chưa
về. Tả Á lên mạng hàn huyên với Chung Tĩnh một lát, biết được một tin
tức rất tốt, con bé Chung Tĩnh này mang thai rồi, Tả Á cũng kích động
rất lâu, còn muốn tán gẫu thêm một lát nữa, lại nhìn thấy cảnh Chung
Tĩnh bị một người đàn ông bắt tắt mạng, ôm đi nghỉ ngơi.
Tả Á bật cười, cũng tắt máy vi tính đi nghỉ ngơi, nằm ở trên giường ngủ.
Trong giấc mộng, cô cảm thấy có người nằm xuống bên cạnh mình, Tả Á mơ
mơ màng màng ý thức được Kiều Trạch đã về, cô trở mình muốn nằm thoải
mái hơn, lại cảm giác Kiều Trạch đang hôn lên môi cô, hôn một cách cường bạo, ngang ngược, thô lỗ khác thường, làm cho môi cô đau, môi lưỡi của
anh mang theo vị rượu mạnh chiếm đoạt lưỡi của cô, mút vào, bàn tay của
anh cũng đặt trên người cô, di chuyển khắp nơi, mỗi tấc da thịt giống
như bị lửa thiêu, nóng rực và đau, hôm nay anh rất thô lỗ.
Tả Á tỉnh hoàn toàn, dưới ánh đèn mờ mờ cô nhìn thấy con ngươi đỏ vằn,
khuôn mặt tuấn mỹ mà lãnh đạm của Kiều Trạch. Anh uống rượu, hơn nữa còn uống rất nhiều! Từ trước đến nay anh luôn là người tỉnh táo, có chừng
mực, rất ít khi uống rượu, chứ đừng nói đến nghiện rượu. Nhưng sao hôm
nay anh lại uống rượu, hơn nữa lại còn uống đến say. Sâu thẳm trong ánh
mắt đỏ của anh ẩn chứa nỗi đau vô cùng.
Tả Á bị đau cau mày, đưa tay đẩy Kiều Trạch ra, đầu cũng quay sang một bên tránh đi nụ hôn của Kiều Trạch, vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, tìm khe
hở, tức giận nói: “Kiều Trạch…..Anh điên rồi sao…..Anh…..làm tôi đau
đấy……..!”
Kiều Trạch đột nhiên dừng lại, tròng mắt đen phiếm hồng nhìn cô chằm chằm,
tiếng nói khàn khàn: “Anh là chồng em, Tiểu Á, đừng quên, anh là chồng
của em!” Kiều Trạch nói xong, thân thể cường tráng nặng nề đè cô xuống, không cho cô có đường phản kháng, có chút tức giận cùng không kiên nhẫn túm lấy hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, một bàn tay khác thô bạo nhanh
chóng kéo quần lót của cô ra, mạnh mẽ, cường bạo, thô lỗ xông vào.
Tả Á chỉ cảm thấy dưới thân đau đớn, không nhịn được nổi giận mắng: “Kiều Trạch, đồ khốn kiếp, khốn kiếp…..A…..!”
Tiếng mắng giận dưới sự va chạm của Kiều Trạch liền trở thành những tiếng kêu vụn vặt, thân thể đau đớn khiến trán cô chảy đầy mồ hôi lạnh, hàm răng
cắn thật mạnh lên cổ Kiều Trạch trút giận, cô khóc, đau, thật sự rất
đau.
…..
Cuộc ân ái qua đi, Kiều Trạch vẫn đè trên người Tả Á. Tả Á tức giận đẩy anh
ra, bật đèn trên đầu giường, nhìn nằm Kiều Trạch nhắm nghiền hai mắt nằm bên cạnh, cô túm lấy cái gối đánh anh, nhưng anh không hề nhúc nhích,
dường như đã ngủ say.
Tả Á nhịn đau trở người xuống giường, nhìn Kiều Trạch, giận vô cùng, nước
mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn, khóc không thành tiếng.
“Khốn kiếp, khốn kiếp…..” Tả Á tức giận gào xong, xoay người ra khỏi phòng
ngủ, thay quần áo, cầm chìa khóa xe, không hề quay đầu đi ra khỏi nhà.
Tả Á xuống lầu đi đến chỗ đậu xe, mở cửa xe ngồi vào. Cô biết lái xe,
nhưng không thành thạo lắm. Chỉ vì cô nhất thời tức giận nên mới cầm lấy chìa khoá xe của Kiều Trạch, muốn lái xe đi đâu đó, miễn là không