Chỉ Muốn Có Em

Chỉ Muốn Có Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322100

Bình chọn: 8.5.00/10/210 lượt.

sao lâu như vậy anh mới tìm ra cô? Vì sao cô lại quên anh hoàn toàn. . . Cũng quên mất mình là ai?

Cô biết rõ những chuyện cô đã quên

cũng không hạnh phúc vui sướng gì, bởi vì chút trí nhớ trong tiềm thức

kia luôn khiến lòng cô đau, rất đau.

Cũng như năm năm trước tới

đây, trí nhớ bắt đầu lại từ đâu, cô cũng rất không vui, có những ý niệm

khó hiểu cứ nặng trịch trong lòng. Điều đáng ghét nhất là cô hoàn toàn

không biết nguyên nhân. Những chuyện này khiến cô bắt đầu có phần bài

xích trí nhớ của mình, lựa chọn hoàn toàn tin tưởng hai người tự xưng là ba mẹ mình.

Họ đối xử với cô rất tốt, không hề khiến ai nghi ngờ cô không phải là cốt nhục của họ. Cô gầy, rét lạnh, bị bệnh. . . . .Họ

vốn là người đầu tiên nhận thấy, bồi bổ cho cô, mặc thêm quần áo cho cô, chăm sóc cô ngày đêm không nghỉ. Sao cô có thể nghi ngờ vòng ôm ấm áp

của họ chứ?

Nhớ lại lúc mới đến, cô luôn buồn bực ngồi ở vách đá

nghĩ ngợi, trời tối, gió lạnh, đều nhờ người mẹ này ngày ngày mang áo ấm tới cho cô mặc. Cũng vì không muốn cô rãnh rỗi sinh buồn bực, còn mở

tiệm cà phê lộ thiên để dời sự chú ý của cô. . . Năm năm rồi, sao có có

thể dứt bỏ? Dứt bỏ những ký ức ấm áp này? Tại sao trao cho cô rồi lại

tàn nhẫn thu lại?

Họ đều nói cô là Diệp Di Hi, nhưng Diệp Di Hi

rốt cuộc là ai? Cô ta là người thế nào? Cô tuyệt đối không biết rõ, cô

chỉ biết Diệp Di Hi là người mà Elliott yêu, người khiến cô không thể

không ghen tỵ. Trừ chuyện này, Diệp Di Hi cũng chỉ là danh từ mà thôi.

Tại sao trong lúc bất chợt cô lại biến thành cô ta?

"Mẹ. . ."

Chẳng biến hai nhóc kia tới vách đá từ lúc nào, ngấn nước mắt nhìn mẹ mình không ngừng rơi lệ.

Cô lau nước mắt, dang tay với chúng, muốn cười, nhưng khi chúng nhào vào trong lòng thì cô lại òa khóc.

Con của cô, hai đứa bé đáng thương của cô, vừa ra đời đã không có cha. Mặc

dù ở thôn nhỏ này không có ai cười nhạo họ, chẳng lẽ cô không nhận ra

chúng khát vọng tình thương của cha đến nhường nào?

"Mẹ. . . Đừng khóc. . ." An Tự thút tha thút thít lau nước mắt cho mẹ bằng bàn tay

nhỏ bé. Cậu và Nhạc Phù cũng rất sợ mẹ khóc, bởi vì như vậy chứng tỏ mẹ

không vui, nếu mẹ không vui, cậu và Nhạc Phù cũng sẽ không vui vẻ.

"Mẹ, mẹ, ông ngoại nói. . . Nói chú có mắt xanh là ba của chúng con, có, có

thật không ạ?" Nhạc Phù khóc tèm nhem. Cô bé nghe thấy lời của người lớn nói, mặc dù cô không hiểu, nhưng mẹ cứ khóc mãi, nếu chú mắt xanh thật

sự là ba của chúng, nếu chú thật sự là người xấu, vậy chúng cũng không

muốn người ba này.

"Mẹ không biết. . ." Cô vỗ về hai khuôn mặt

nhỏ nhắn tương tự nhau, đau lòng lại không biết làm sao mà khóc ròng

nói: "Xin lỗi. . . Xin lỗi. . . Mẹ thật sự không biết. . ." Buổi sáng hôm nói tạm

biệt, bầu trời u ám mặt đất tối sẫm, dường như đang muốn mưa, tựa như

trước ly biệt. Người mẹ ở bên cô trong năm năm nay cố nén nước mắt,

không hề rơi lệ. Cho đến khi xe rời khỏi vùng núi, phía sau vang tiếng

sấm chấn động, từ xa vẫn có thể nhận thấy mưa giàn giụa đất trời.

Bên trong xe, mưa cũng bắt đầu rơi lã chã.

Con đường tương lai đằng trước kia dường như cũng đầy mây đen âm u. Ai nói

vậy nhỉ? Đến từ đâu, trở về đó, cô quên mình đến từ đâu, vậy cô phải đi

về đâu đây?

Bốn giờ chạy xe hoàn toàn lặng thinh, bọn nhỏ vừa lên xe đã ngủ, còn mắt cô thì sưng đỏ, khiến anh không có dũng khí mở miệng cất lời trước.

Elliott rất chán nản phát hiện ra rằng, sau năm

năm, anh thậm chí còn không biết cách làm cô vui hơn cả trước kia, anh

thậm chí không dám xác định... con còn yêu anh không.

"Chúng ta đã đến rồi." Sau khe xe dừng lại, anh khẽ nhắc nhở cô.

Cô xuống xe tựa như con rối, ngẩng đầu đánh giá nhà ngôi nhà xinh đẹp nhưng xa lạ, không biết nên đi đâu.

"Di Hi, em vào trước đi." Elliott nhắc lấy hành lý đặt trong cốp xe, nghiêng người nói với cô gái đang ngẩn người.

Đi vào....Cô hoang mang nhìn cảnh vật xung quanh, chán nản tìm kiếm cửa vào. Ngay cả cửa ở đâu cô cũng không rõ nữa.

Elliott đột nhiên nhớ tới đây là "Lần đầu tiên" của cô, lòng chùng xuống, nhưng anh nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc buồn bã, không phải bây giờ ít ra cô đã trở lại bên anh rồi sao?

Anh quan tâm đi tới bên người cô, khoác lấy bả vai của cô. Vẻ mặt ngơ ngác không biết làm sao của cô khi

ngước lên nhìn mình khiến anh đau lòng. Anh ôm cô vào lòng, ôm cô cánh

tay mảnh khảnh của cô, vòng qua rừng cây, đi vào cửa hông theo đường nhỏ bên cạnh.

"Em sẽ quen mau thôi." Anh mỉm cười nói.

Anh

nói quen, mà không phải nhớ lại... Không biết có phải ảo giác không,

nhưng cô cảm thấy, hình như Elliott không hề nhiệt tình với chuyện giúp

cô khôi phục lại trí nhớ.

"Đám trẻ thì sao?"

"Em vào nghỉ

ngơi trước đi, rồi anh ôm chúng vào sau, đừng đánh thức chúng." Một tay

nhấc hai valy to đùng, một tay ôm cô vào nhà.

Vừa mới vào phòng, cô đã bị tiếng gọi quá mức nhiệt tình làm cho sợ hãi.

"Tiểu thư!" Một phụ nữ trung niên tròn vo vui mừng chạy tới nắm lấy tay cô."Thật tốt quá! Rốt cuộc cô cũng trở lại rồ!"

Di Hi không tự nhiên lắm trước sự nhiệt tình của đối phương, rúc vào người Elliott theo bản n


Polly po-cket