Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em

Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324564

Bình chọn: 8.00/10/456 lượt.

hổ. Trời chiều im lặng.

Coi là từ chối tiếp khách khói ở bên trong, tương phi trên sông, không

đứt ruột đứt gan sao . Một giấc chiêm bao hương thơm mát, cũng may linh

chi thụy lộ. Nhân gian cúi đầu và ngẩng đầu trước mắt. Biển cạn đá mòn

tình duyên ở đây, u hận không chôn đất vàng. Tương tư càng nhiều, năm

tháng tới mức, không duyên không cớ gió thu cuốn bay. Lan thuyền ít ở.

Sợ năm rượu làm lại, Hồng Y nửa rơi, bừa bãi nằm mưa gió. Bài thứ hai này《 mò cá 》 giống như chuyên vì

bác bỏ tôi mới vừa ý niệm tựa như, viết chính là một câu chuyện chết vì

tình yêu. Nghe nói đây là Di Sơn tiên sinh hai mươi bảy tuổi lúc nghe

được một câu chuyện cũ. Chuyện xưa nói một cặp nam nữ yêu nhau, không có lời của mối mai mà tư đính cả đời. Hai bên cha mẹ nổi trận lôi đình,

gậy đánh uyên ương. Cuối cùng, bọn họ quyết định ôm nhau chìm ở dưới đáy hồ sen. Năm sau giữa mùa hạ, hoa sen nở rộ, cuống hoa trắng noẵn, phía

trong trắng noãn lại là sắc hồng dịu dàng .
Không biết Di Sơn tiên sinh làm bài này tam có khổ hơn so

với hoa sen không? Nếu đáy sông hai người hồn phách trở về nơi này, nghe được những từ này, cũng muốn cảm tạ ông lại như thế hiểu được lòng của

bọn họ rồi.
Đáng tiếc, Chúng ta vốn là phàm phu tục tử. Chưa cần nói đến sống chết gắn bó, không xa không rời, thế giới này ngay cả một phần

thuần túy yêu cũng rất khó tìm tìm. Khi chúng ta chìm đắm trong chốn thị phi xa hoa đồi trụy của đô thị, khoác từng lớp ngụy trang một, không so sánh, cân nhắc, tính toán thì duy chỉ có quên bỏ ra thật lòng . Chúng

ta tùy tiện tìm người yêu, tranh cãi,chia tay. Lại yêu, lại cãi nhau, và tiếp tục chia tay. Cứ như một vòng tròn tuần hoàn không ngừng lặp lại,

mặc dù cũng có chút chán nản, nhưng lại tuyệt sẽ không quá mức bị

thương.
Tôi không biết người hiện đại có phải hay không đều học

xong loại này phương thức bảo vệ mình, mà tôi, tựa hồ cũng đang nỗ lực

học.
Cho nên, cũng chỉ có như vậy không ngừng trăn trở,đêm đến

không say giấc nồng, tôi mới dám mơ tưởng loại tình yêu dịu dàng ấm áp

dứt khoát thật tươi đẹp biết bao.
Mà sau khi trời sáng, tôi vẫn chỉ là cô đơn với tâm tình xáo trộn.(Fany :tính bỏ đoạn này,nhưng thôi ta đã cố hết sức rùi ai còn ko hiểu thì ta cũng chịu)Bài viết không dài, bình luận không nhiều lắm, thật đúng là một bài

tùy bút. Anh Bồi ngưng mắt nhìn, chân mày càng nhíu càng chặt, chuyên

tâm đến nỗi ngay cả Đinh Phổ Nguyệt gõ cửa đi vào cũng không phát hiện.

“Anh….Bồi” Đinh Phổ Nguyệt gọi, hiện tại đã tan làm, có thể kêu tên của anh đi?

“Ừ?” Anh Bồi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Đinh Phổ Nguyệt, lông mày khẽ nhíu, giương cao sách báo trong tay nói: “Đang có vinh dự được đọc đại tác phẩm của em đấy”.

“À?” Đinh Phổ Nguyệt mặt đỏ, lắp bắp nói: “Để cho anh chê

cười, kỳ này bài viết là đến phiên tổ em, Khúc chủ nhiệm nhất định phải

là em viết. Không có biện pháp, vì hoàn thành nhiệm vụ, tùy tiện cầm bài viết thật lâu trước đây tới nộp bài”.

“A, không nhìn ra em còn thích thơ ca.Nguyên Hảo Vấn không ngờ em cũng xem qua bài đó?” Anh Bồi rất có hứng thú nói.

“Người nào?” Đinh Phổ Nguyệt không giải thích được, cô thực

ra thì cũng không thích thơ ca, cũng không Nguyên Hảo Vần là vị kia Di

Sơn tiên sinh.

Anh Bồi như có điều suy nghĩ nhìn Đinh Phổ Nguyệ một chút, lắc đầu nói: “A, không có gì? Em tan ca trước đi, anh buổi tối còn phải làm việc”.

Đinh Phổ Nguyệt dựa vào trong ngực Anh Bồi, làm nũng nói: “Anh Bồi, anh rời đi hơn 3 tháng rồi, không muốn em sao? Em rất nhớ anh a”.

Anh Bồi không để lại dấu vết đẩy Đinh Phổ Nguyệt ra, trấn an cô nói: “Ngoan, em trở về chờ anh. Qua đoạn thời gian này, chúng ta cùng ngồi nói chuyện một chút”.

Đinh Phổ Nguyệt bất đắ dĩ, cắn cắn môi, lưu luyến rời đi.

Anh Bồi nhìn bóng dáng Đinh Phổ Nguyệt rời đi, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

Không cần đoán cũng biết, bài viết này căn bản không phải là Đinh

Phổ Nguyệt viết. Nếu như anh đoán không sai, bài viết này là xuất xứ từ

bút tích An Tiểu Tâm. Chỉ là không biết, rốt cuộc viết lúc nào. Giữa

những hàng chữ, tựa hồ đối với một người đàn ông cùng sinh tử có ý tứ

tán dương đấy.

Anh Bồi bất giác nghĩ đến, ở bệnh viện Cape Town Shure Nam Phi đêm

hôm đó, anh canh giữ ở bên giường An Tiểu Tâm, ngồi ở trong bóng tối,

mượn ánh sáng nhạt ở bên ngoài cửa sổ, nhìn cô ở trong mộng giãy dụa đầu đầy mồ hôi lạnh nước mắt đầy mặt, rõ ràng nghe cô kêu một tiếng lại một tiếng: “Ẩm Uớt, Ẩm Uớt…”

Anh Bồi xoẹt một tiếng khép tạp chí, nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, đêm qua bộ dáng Sở Úc mượn rượu nổi lên trong lòng, lời của cậu ta vang bên tai: “Anh Bồi, tôi cảnh cáo cậu, đừng đụng An Tiểu Tâm. Nếu không chúng ta cũng không thể làm anh em nữa”.

“Mẹ kiếp” một câu nói tục từ trong miệng Anh Bồi tuôn ra, An Tiểu Tâm, tôi nhận tội, con mẹ nó cô đến tột cùng là có cái ma lực gì ! Đột nhiên trong người không có tâm tình để ăn uống, Anh Bồi ngồi trở lại bàn làm việc.

Công việc, luôn luôn giúp anh đuổi đi tất cả những ý nghĩ rắc rối,

phức tạp khác, bất kể


Teya Salat