
ọn họ, cảm giác bọn họ mới thật sự là người một nhà, chỉ có mình là người ngoài. Cô
cười lạnh, không nói một lời xoay người đi ra ngoài.
“Như Y” Khúc Tín Hách mang theo điểm tức giận kêu.
An Tiểu tâm bất đắc dĩ đứng dậy, đối vói Khúc Tín Hách nói: “Chú Khúc, chú ngồi đi, cháu đi khuyên nhủ cô ấy.”
An Tiểu Tâm ra tới cửa, liếc mắt một cái nhìn liền thấy thân ảnh
Khúc Như Y sắp biến mất ở cuối hành lang. Cô thở dài, xem tình cảnh Khúc Như Y và cô có chút giống nhau, phải đi khuyên nhủ cô ta thôi, miễn cho về sau cô ta lại đi náo loạn Tần Xuân Hinh. Nghĩ vậy, cô bước nhanh đến muốn đuổi theo Khúc Như Y. Không ngờ căn phòng bên cạnh đột nhiên mở
của một người đi ra, An Tiểu Tâm không kịp phản ứng, kết quả nhào vào
trong lòng người nọ. Người nọ cũng là bị An Tiểu Tâm làm cho hoảng sợ,
bị An Tiểu Tâm đẩy lui về phía sau hai bước. Người nọ đứng vững sau đó
cúi đầu nhìn mặt cô gái trong lòng, khóe miệng bất giác nhếch lên, sau
đó dày mặt nói một câu: “Không nghĩ tới An thư kí nhiệt tình như vậy a.”
An Tiểu Tâm cái mũi đụng vào lồng ngực người nọ, vừa đau vừa chua
xót, nước mắt đều chảy ra. Cô ôm cái mũi vốn đang định xin lỗi, vừa nghe thấy thanh âm này, lập tức trợn tròn ánh mắt ngẩng đầu nhìn, aiz!
An Tiểu Tâm cười một cái xa cách, cung kính chào hỏi: “Anh phó tổng , thật là trùng hợp.”
Lúc này Khúc Như Y nghe thấy một trận hỗn loạn, thấy Anh Bồi, lại xoay người đi trở về. Cô cười lạnh nói: “Thật đúng là có mẹ tất có con a, đều khẩn cấp yêu thương nhung nhớ như vậy sao?”
An Tiểu Tâm trong lòng tức giận, người này thật không có hảo tâm,
vốn muốn an ủi cô ta một chút. Nghe cô ta nói như vậy, An Tiểu Tâm cố ý
dùng ngữ khí khiêm tốn lại nghiêm túc nói: “Không có không có, tôi so với mẹ tôi còn kém xa. Bà là lão nhân gia đến bây giờ còn tính đi thăm
thú thế giới, làm cho chú Khúc đuổi theo còn chưa đủ đâu.”
Khúc Như Y khuôn mặt tức giận trắng bệch, nói không ra lời.
Anh Bồi không có việc gì nghe hai người phụ nữ nói, hắc hắc cười không ngừng.
“Anh Bồi, cậu không đi vào ở đó làm cái quỷ gì vậy?” Bên trong thế nhưng truyền đến thanh âm của Sở Úc. An Tiểu Tâm vừa nghe hơi hơi biến sắc, vội cùng Anh Bồi nói lời từ biệt: “Anh phó tổng, ngại quá, mẹ tôi còn ở bên trong, tôi xin lỗi không tiếp chuyện anh được.”
Nói xong, cô một đường nhanh về Vọng Giang Các, cô cũng không muốn ở đây cùng Sở Úc náo loạn.
Anh Bồi nhìn thân ảnh An Tiểu Tâm hoảng hốt chạy trốn, trong lòng thật đúng là thay Sở Úc bi ai. Người anh em,
muốn theo đuổi làm cho người phụ nữ này quay
Hàn Mai xử lý chuyện của An Tiểu Tâm hiệu suất không thể không bội
phục. Mùa xuân đã qua hai tuần lễ, cô đem tất cả các thủ tục cần thiết
để An Tiểu Tâm xuất ngoại đều làm xong. Vì vậy, cuối tháng 2, khi các
đồng nghiệp trong công ty còn đang chìm đắm ở trong ở trong khoảng thời
gian nhàn nhã không muốn đứng lên, An Tiểu Tâm đã cùng An Bồi bay đi
châu Phi.
An Bồi lần này đi châu Phi là định đi thời gian rất lâu, là một tên
cao cao tại thượng Phó tổng tài tập đoàn, anh rất khẩn cấp muốn biết
Thần sâm công ty con trải rộng thế giới đến tột cùng là hoạt động như
thế nào ,đặc biệt là châu Phi nơi được mệnh danh là gian khổ nhất. Anh
Bồi đã cùng bộ nhân sự đi châu Phi tìm hiểu trước, dọc đường đi không
cần bất kỳ khoản tiếp đãi nào. Hành trình khảo sát cùng nội dung hoàn
toàn do Anh Bồi tự mình quyết đinh, cũng không có thông báo trước cho
các chủ quản nơi đó.
Vốn dĩ lần này muốn dẫn người nam thư ký tốt nhất đi cùng, nhưng là nam thư ký của tổng tài cũng không thông thuộc tiếng Pháp. Cũng may,
ngày đó hắn nhìn thấy Khúc Như Y cùng Sở Úc cãi vã, trong đầu đột nhiên
xuất hiện ý nghĩ mang An Tiểu Tâm đi cùng.Hơn nữa vừa đúng,An Tiểu Tâm
thong thạo hai ngôn ngữ Anh- Pháp
An Tiểu Tâm trước khi đi cũng chịu đủ sự hãm hại, Đinh Phổ Nguyệt,
Khúc Như Y chỉ rối rít để lại ám hiệu kêu cô không được có lòng mơ ước
gì đối với Anh Bồi. Lí Anh Ái, Hoa Diễm Hà chỉ lưu lại một vài lời hâm
mộ đầy mùi ghen tị. Nhưng đối với người chưa từng đi xa khỏi cửa như An
Tiểu Tâm mà nói, chỉ có lúc ban đầu sau khi khiếp sợ xong, thậm chí còn
có điểm hưng phấn cùng mong đợi.
Nhưng là An Tiểu Tâm sau khi bay hơn 20 tiếng, mệt mỏi đi ra khỏi
phi trường Khartoum*, đặt mình vào trong vùng đất châu Phi này cô mới
hiểu thế nào là “nóng bức”.
Khartoum* : Thủ đô Sudan
An Tiểu Tâm cảm giác như mình giống như một con cá sắp bị đặt trên
lò nướng bị lử lớn thiêu đốt. Trên mặt lỗ chân lông muốn nổ tung. Không
khí khô hanh làm cho người ta nhịn không được há to mồm để thở, khó nhịn đói khát, cô đột nhiên liền muốn về nhà. Mặc dù thời điểm trong nhà
nóng lên, cô đều kêu ca giống cái lồng hấp, nhưng bây giờ cô cuỗi cùng
biết thế nào là lồng hấp tốt rồi, bỏi vì ít nhất trong đấy còn có nước.
Cô len lén nhìn Anh Bội, nếu như anh ta biết mình mới vừa xuống máy bay
liền muốn về nhà không biết sẽ nghĩ thế nào?
Anh Bồi không có phản ứng lớn như An Tiểu Tâm vậy, chỉ là mở cổ áo
hướng ngoài trời nhìn. An Tiểu Tâm cũng nhìn lên trời, oa, bầu trời
quang đãng, vạn