
nếu như tôi là khách hàng cũng sẽ không hài lòng”.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Anh bồi, Anh Bồi bình tĩnh nói:
“Bởi vì khách hàng cần không phải mạng thông tin truyền thông, không
quan trong là mạng lưới, càng không phải là nhiều mạng lưới khác nhau,
bọn họ cần chính là những hoạt động mạng lưới viễn thông!”.
Ngay lập tức không khí yên tĩnh lại, mọi người ngơ ngác nhìn nhau,
lập tức bị Anh Bồi gây kinh hãi, bởi vì anh lập tức đã nói trúng điểm
mấu chốt rồi. Anh Bồi gõ bàn một cái nói: “Như vậy đi, hôm nay thảo
luận dừng tại đây, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi. Hiện tại chúng ta
không ta không phải vẫn còn tham gia một dự án khác sao?”
“Ừ, hiện tại chúng ta còn có một dự án Senegal thông tin di động Internet “ Lâm Nặc nói.
“Rất tốt” Anh Bồi kiên định nói: “Chúng ta rút kinh nghiệm lần thất bại này, mọi người cùng nhau cố gắng, đem dự án Senegal giành lấy, đem
mặt mũi Thần Sâm đoạt lại cho tôi”.
An Tiểu Tâm nhìn mọi người trong phòng họp bị anh kích động nhiệt
huyết sôi trào, trong lòng nghĩ, người này không đi bán hàng đa cập thật đúng là đáng tiếc.Ngay sau đó, An tiểu Tâm cùng Anh Bồi đi vòa phòng nghỉ đơn dành cho khách. Anh Bồi cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, ở phòng đơn như An
Tiểu Tam và nhưng những nhân viên bình thường khác. Trong không gian hai mươi mấy phòng, tủ lạnh, máy điều hòa không khí, máy nước nóng, máy
giặt quần áo, đầy đủ mọi thứ. Gian phòng bên cạnh còn có phòng luyện tập thể hình, bày biện đủ các loại máy tập thể dục, bàn bóng bàn. Hai người nghỉ ngơi cả đêm, ngày thứ hai , Anh Bồi tiếp xúc toàn bộ với nghiệp vụ của công ty con Sudan.Anh cũng không can thiệp công việc cụ thể của
người nào, cũng không quyết sách, chẳng qua là không ngừng tham gia hội
nghị các ngành, quan sát. Ngay cả đi gặp mặt cùng khách hàng, anh cũng
đi theo, lẳng lặng nghe. Bất quá như vậy lại bận chết An Tiểu Tâm, bởi vì cô chẳng những phải đi chung với Anh Bồi. Anh Bồi lúc nghỉ ngơi còn
bắt cô làm báo cáo vắn tắt và chỉnh lý ghi chép. Anh Bồi đối với công
việc yêu cầu cực cao, phát hiện sai sót liền làm mặt lạnh một chút cũng
không qua loa. An Tiểu Tâm số khổ, lúc này không thể không thay đổi tác phong làm việc từ tám phần lên mười hai phần tinh thần nghiêm túc làm
việc.
Hàng ngày, Anh Bồi nhìn An Tiểu Tâm nhỏ bé lại nhanh nhẹn sửa sang
báo cáo vắn tắt hoặc những ghi chép trọng điểm rõ ràng, không tự chủ
được gật đầu. Anh thường thường nghĩ, tại sao làm tổng tài lâu như vậy
anh cũng không phát hiện ra nhân tài này? Đáp án dĩ nhiên là An Tiểu
Tâm cố ý che giấu, thật đúng là cô nàng giảo hoạt.
Hôm nay nửa đêm, An Tiểu Tâm đột nhiên nghe được một hồi thanh âm
dồn dập chạy trốn trong hành lang. Họ ở nơi này rất xa, bình thường buổi tối An Tiểu Tâm căn bản không dám ra ngoài. Hiện tại cô nghe thấy đông
đông đông tiếng chạy trốn, trong lòng vô cùng bất an. Cô rời giường giơ
tay lên bật đèn, nhưng đèn không có sáng. Cô thử lại bật đèn chỗ khác,
cũng không sáng. Vì vậy cô mặc quần áo tử tế , mở cửa đi ra ngoài. Bên
ngoài tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng trên trời. An Tiểu Tâm dựa vào trên hành lang nhìn xuống, thoáng thoáng thấy mấy
chiếc xe từ trong sân mở ra đi ra ngoài. Đang nhìn, sau lưng cô có tiếng động ở cửa làm An Tiểu Tâm sợ hết hồn. Nhìn kỹ, thì ra là Anh Bồi từ
gian phòng cách vách đi ra. Trong bóng tối anh nhìn thấy An Tiểu Tâm
trong mắt mang theo cảnh giác, anh không khỏi có chút buồn cười, kinh
ngạc hỏi: “Tại sao còn chưa ngủ?”
“Ngủ, nghe động tĩnh bên ngoài xem một chút, giống như bị mất điện”. An Tiểu Tâm trả lời.
“A, Khartoum bị mất điện toàn diện, người của ta trong suốt đêm đi
đến trong phòng máy tiến hành đảm bảo thông tin”. Anh Bồi trả lời.
“À” An Tiểu Tâm gật đầu một cái, nhìn Anh Bồi một chút rồi nói: “Anh phó tổng, anh cũng muốn đi?”
“Ừ, tôi muốn đi xem một chút. Cô không phải đi theo, trở về ngủ đi”.
“Ừ… Tôi đi cùng anh, dừ sao bây giờ tôi cũng không ngủ được”. An Tiểu Tâm vội vàng nói.
Anh Bồi liếc xéo cô: “Cô sợ?”
An Tiểu Tâm nghe bên ngoài có tiếng chó hoang sủa, trong lòng thật
đúng là cảm thấy sợ, mặt thối ra sau đó vội vàng, nói: “Tôi là thư ký
của ngài nha, lãnh đạo đi sao tôi có thể không đi theo?”
Anh Bồi khóe miệng khẽ nhếch lên, khoát khoát tay cầm chìa khóa đi
trước xuống lầu. An Tiểu Tâm vội vàng đuổi theo. Anh Bồi ngồi lên một
chiếc xe địa hình, An Tiểu Tâm nhanh tay nhanh chân leo lên, Anh Bồi đợi cô ngồi vững vàng sau đó lái xe chạy ra ngoài.
“Anh phó tổng, đường tối đen. Anh cẩn thận một chút”. An Tiểu Tâm trong lòng run sợ nói, chỉ sợ Anh Bồi lái xe vào trong cống.
Anh Bồi liếc mắt một cái thấy cô liều mạng giữ chặt đầu trên tay
cầm, nói: “Yên tâm đi, tôi trước đây là người yêu thích đi xe địa hình,
đi khá tốt ”.
“Vậy anh biết đường sao?” An Tiểu Tâm nghĩ tới một vấn đề quan trọng.
“Nói nhảm nhiều thế” Anh Bồi không nhịn được. An Tiểu Tâm len lén bĩu môi, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Xe chạy như bay, đột nhiên, đèn đường bên cạnh sáng lên.
“Có điện” An Tiểu Tâm kêu.
Anh Bồi dừng xe ở ven