
động mạnh mẽ trong lòng, trôi qua thì để cho nó trôi qua
đi, không cần nhắc lại, trước mắt là một bắt đầu mới.
“Như vậy, hợp tác vui vẻ.” Cô vươn tay về phía anh.
Haera mang theo biểu tình thú vị ,mỉm cười nhìn cô, đưa tay qua.
Hai người nhẹ nắm tay một chút, tỏ vẻ hiệp nghị thành lập.
Đến khi cô nghĩ rút tay về thì anh lại nắm chặt không thả.
Cô nâng ánh mắt lên, phát hiện tươi cười trên mặt anh đã biến mất, còn lại , là một loại thưởng thức tự đáy lòng.
“Sriranda.” Anh nhẹ gọi tên của cô, ánh mắt ôn nhu tựa như ánh trăng giờ phút này.
Cô không rõ bởi vậy nhìn anh.
“Ta nghĩ…… Ta dường như có chút bị cô mê hoặc .”
Trong buổi tối ánh trăng ôn nhu, Haera nói như vậy.
“Ta nghĩ…… Ta dường như có chút bị cô mê hoặc.”
Ở trên xe ngựa về nhà, những lời này luôn xuất hiện trong đầu Sriranda , thật lâu không tiêu tán.
Thân xe xóc nảy, cô che ngực mình, cảm thấy trái tim của mình, một chút một chút, đập có chút nhanh.
Vì thế không khỏi có chút bi ai : Thì ra đối với ôn nhu của Haera, mình thật sự không có năng lực chống cự.
Như vậy, cái này có thể trở thành khúc mở đầu cho chuyện xưa hay không ?
Cinderella không thể bắt lấy tâm của vương tử, mà cô, lại vô tâm sáp liễu liễu
thành ấm …… [ hữu tâm tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành
ấm : cố ý chăm hoa hoa chẳng nở, vô tâm tưới liễu liễu xanh um, chỉ việc cố tình dốc hết tâm sức lại không thành, mà việc chỉ vô tình lại có
thành tựu'>
Tốc độ xe ngựa chậm lại, bên ngoài xe vang lên âm thanh sàn sạt, cô thuận miệng hỏi : “Làm sao vậy?”
Xa phu ở phía trước trả lời : “Tiểu thư, trời mưa .”
“Như vậy, mong ông đi mau một chút.” Hy vọng trước khi mưa lớn có thể về đến nhà, đường mà gặp nước mưa nhất định sẽ trở nên lầy lội, chạy trên con
đường thế này quả thực là chịu tội. May mắn, còn cách nhà cũng không quá xa .
Người đánh xe tăng tốc độ nhanh hơn, ước chừng qua
không được bao lâu ông lại thả chậm tốc độ, nói : “Tiểu thư, trước cửa
nhà ngài có chiếc xe đang dừng chặn đường vào rồi.”
Hả? Lúc này vũ hội còn chưa kết thúc, mẹ cùng chị hẳn là còn ở trong hoàng cung, trước cửa nhà sao lại có xe của họ?
Cô mở cửa kính xe ra thăm dò bên ngoài, liền bất ngờ –
Chống lại ánh mắt của Isaac.
Tháng tư, cơn mưa kéo dài, tuy rằng không lớn nhưng đủ để làm một người ướt nhẹp.
Mái tóc Isaac ướt sũng dính vào trán, áo khoác cũng ẩm ướt dính sát vào
người, màu sắc từ nhạt sang đậm, nhưng lại một nửa ý tứ muốn trốn mưa
cũng không có. Anh dựa vào vách tường xe, hai tay áp sau đầu, một chân
kê lên, ở trong màn mưa có loại cảm giác cô tịch khó nói nên lời.
Tầm mắt hai người ở trong không trung gặp nhau, cả hai đều im lặng.
Người đánh xe ở một bên nhắc nhở : “Tiểu thư, đến”, Sriranda thế này mới dời mắt, nâng váy xuống xe.
Cô thanh toán tiền xe, nhìn không chớp mắt đi về phía cửa nhà, khi đi qua anh cũng không dừng lại một giây.
Môi Isaac mấp máy vài cái, cũng không lên tiếng, đi theo cô lên bậc thềm.
Cô lấy chìa khóa mở cửa ra đi vào, đang muốn đóng lại thì bị tay anh chặn, cô liếc mắt nhìn cánh tay giữ cửa một cái, buông ra, để cho anh đi vào.
Anh đem cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Cô thắp đèn, đem áo choàng cởi ra treo lên giá áo gần lò sưởi. Anh cũng cởi áo khoác ẩm ướt đặt ở gần áo choàng.
Sau đó cô mở ngăn tủ đựng đồ, nhìn một hàng khăn mặt sắp xếp chỉnh tề, ngón tay do dự một chút, cuối cùng lấy ra hai cái, đưa một cái cho anh.
Anh lấy tay tiếp được, ngồi vào trên sô pha bắt đầu lau sát tóc mình.
Khi làm một loạt việc này, hai người đều trầm mặc , không nói một câu như trước.
Cô ngâm nước vào trong chiếc bình trên bàn trà, tự rót cho mình một ly,
phủng trong tay đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ . Hơi nóng bốc lên che
khuất ánh mắt của cô.
Thật im lặng.
Im lặng giống như một vở kịch câm.
Mà cô cùng anh ở trong vở kịch này lại không biết là sắm vai nhân vật gì.
Trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng đinh đinh đang đang, đánh vỡ cục diện bế tắc tĩnh mịch này.
Sriranda giương mắt, kim đồng hồ chỉ hướng mười hai giờ đêm.
Cô buông chén trà, thở ra một hơi nói : “Nếu không có gì muốn nói, như vậy tôi muốn đi ngủ .” Nói xong liền đứng dậy lên lầu. Isaac rốt cục nhịn
không được, một bước xa chạy tới, cầm lấy cánh tay của cô.
“Sriranda.”
Sriranda đứng im, tầm mắt không có tiêu cự nhìn thẳng phía trước.
Isaac chậm rãi dời tay xuống cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô. Anh cúi đầu,
thanh âm yếu ớt mang theo mỏi mệt không rõ ,“Sriranda, chúng ta không
cần cãi nhau được không…… Ta không muốn cãi nhau với cô.”
Khóe môi Sriranda lộ ra một tia trào phúng, nhưng ánh mắt đờ đẫn như
trước,“Tôi nghĩ anh đã lầm — chúng ta còn không có cảm tình tốt đến mức
có thể cãi nhau ?”
“Sriranda!” Isaac lo âu lại hô lên tên của cô, hút một ngụm khí sau đó trầm giọng nói,“Ta đã biết.”
Ban đầu đã mơ hồ đoán được vị đại thiếu gia kiều thịt đắt tiền này sở dĩ
trong lúc thời tiết tồi tệ thế này chạy đến gặp cô là bởi vì anh biết
được tin tức Nicole phá sản, nhưng khi nghe chính mồm anh thừa nhận,
trong lòng vẫn nhịn không được hơi hơi trầm xuống.
“Bởi vậy?