Old school Easter eggs.
Chị Kế Của Lọ Lem

Chị Kế Của Lọ Lem

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322841

Bình chọn: 8.00/10/284 lượt.

“ Ngươi đem tình yêu của ta biến thành cây”

“Ngươi đem xanh tươi đến cho bốn mùa, vĩnh viễn không già cỗi”“ Ngươi đem vòng nguyệt quế, tượng trưng cho chiến thắng, cho bọn họ vô thượng vinh quang “

“Ngươi đem….” Apollo tiến lên ôm thân cây, lá cây sàn sạt run run, vẻ mặt của

anh bi thương vô hạn, “ Một ngàn năm sau, ngươi hãy đem chờ đợi cho ta,

đến lúc đó , mong muốn tự do của ngươi cùng tình yêu cố chấp của ta, tất cả đều đi đến kết cục viên mãn “.

Ngón tay thon dài ở trên không trung vẽ nên một đường cong ánh vàng, phảng phất mang theo một

nốt âm phù trên khuông nhạc, nhẹ nhàng linh động, tản ra một dải ánh

sáng thần kì

Kim quang qua đi, cây biến mất.

……………………………………………………………

Xe ngựa luân phiên chuyên chở các mỹ nhân tiến vào hoàng cung uy nghiêm , xa hoa.

Cho đến khi bọn thị vệ tiến lên mở cửa xe, Sriranda mới nâng tay bước

xuống, sóng mắt nhẹ đảo, trước mặt cô là những trang phục đẹp dẽ, y tấn

phiêu hương.

Bên cạnh là mẹ cùng chị hai đang khe khẽ nói nhỏ, hưng phấn không thôi.

“ A, mẹ mau nhìn, hoa viên thật đẹp a, thật là nhiều hồ, nhiều cái đèn xinh đẹp nha !”

“ Đúng vậy, hoàng cung quả thực không giống với nhà thường….Nicole con xem, có tên nhóc đang vụng trộm nhìn con kìa…..”

“ Chán ghét, mục tiêu của người ta là vương tử điện hạ nha, trừ bỏ ngài

ấy, ai ta cũng chướng mắt”. Nicole một bên nâng quạt che nửa khuôn mặt

cười khanh khách, một bên hướng cái người mà cô ta kêu là “ chướng mắt”

liếc mắt đưa tình.

” Ai u, tôi nói là ai, kia chẳng phải là Cameron phu nhân sao ?”. Một phu nhân béo mập lôi kéo một cô gái trẻ

hướng chỗ các cô đi tới. ” A không, xem trí nhớ của tôi này, hiện tại

nên sửa kêu là Nicole phu nhân.”

Sắc mặt Nicole biến đổi,

mẹ Lidya của các cô trước khi tái giá chẳng qua chỉ là vợ một hoa tượng

của công tước gia Vera. Ở trang viên Vienna Carsar suốt mười lăm năm,

làm thuê chịu khổ kiếm sống. Sau đó chồng lại mắc phải bệnh ung thư phổi buông tay ra đi, mất đi trụ cột của gia đình, mẹ con các cô nghĩ rằng

cuộc đời sau này sẽ chỉ là khốn cùng. Ai ngờ thời thế vận chuyển, Lidya

bằng vào tư sắc hơn người cùng vận may trăm năm khó gặp, cư nhiên bắt

được một người đàn ông, mà người này còn là đại phú ông, bị nữ nhân ghen tỵ cũng là điều khó tránh khỏi.

Vị béo phu nhân trước mặt

này là phu nhân của tử tước Roth, từng đến thăm hỏi Vera công tước thì

gặp qua các cô, còn thực ngạo mạn cố ý đánh đổ trà của Lidya, có thể nói là có chút khúc mắc. Nay bà ta lôi kéo con gái lại đây chủ động chào

hỏi chẳng qua chỉ là cố ý khiêu khích.

Sriranda lui về phía sau nửa bước, đem thân mình che giấu ở trong bóng tối. Mà bên kia,

Lidya đã nhíu mi hỏi : “ Vị phu nhân này, tôi có quen bà sao?”

Nicole ngốc vù vù nói tiếp : “ Mẹ, bà ta chính là Roth phu nhân a, mẹ không nhớ rõ sao ?”

Lidya lộ ra vẻ mặt cực kì kinh ngạc : “ Roth phu nhân, không có khả năng, bà

ta không phải luôn luôn kiêu ngạo mình tuổi trẻ mỹ mạo sao, sao có thể

là vị phu nhân trước mặt này….”.Giọng nói khó tin dừng lại đúng chỗ.

Nhất thời Nicole liền hiểu, khanh khách cười nói : “ A mẹ, mẹ cho là mỗi

người phụ nữ ai cũng đều giống như mẹ cả sao, Roth phu nhân cũng đã bốn

mươi sáu tuổi rồi, hiển lão cũng là việc khó tránh khỏi.”

Hai mẹ con một xướng một đáp, cho đến khi vị tử tước phu nhân kia tức giận

khó kìm mới thôi, Sriranda khẽ thở dài trong lòng, xoay người đi đến một góc yên lặng. Đối với khiêu khích của Roth phu nhân cô không lo lắng

chút nào, đến nay còn chưa có người nào thông qua đấu võ mồm mà chiếm

được chút tiện nghi nào từ mẹ, nhưng đó cũng không có nghĩa là cô lại

tiếp tục ở đó nghe, xem hai người đàn bà khoe khoang, nói móc châm chọc

lẫn nhau, Thật sự là chuyện nhàm chán nhất trên đời này.

Cô đẩy một góc cửa ra, bên ngoài là ban công hình vòng, đối diện là hoa

viên hoàng cung, xa xa có thể thấy một đài phun nước, chính giữa là bức

tượng nữ thần ở dưới ánh trăng toát lên vẻ đẹp thánh khiết.

Tháng tư, gió đêm nhẹ nhàng thổi, mang theo một mùi hương hoa thơm ngát.

Chẳng qua chỉ cách nhau một cánh cửa lại là hai thế giới khác xa nhau.

Nghe nói Haera vương tử không chỉ anh tuấn vô cùng, hơn nữa mắt cao hơn

đỉnh, đến nay còn chưa có một vị công chúa nào lọt vào mắt. Quốc vương

không có cách nào khác đành phải phát thiệp mời khắp nơi, hi vọng có thể tìm được một cô gái có thể xứng đôi ở trong đám danh môn, bởi vậy mới

có một hồi vũ hội này.

Những cô gái trong cánh cửa kia bị

hoàng thất xem như hàng hóa mà còn xem đó là vinh hạnh, thật đúng là

buồi cười lại cũng thật đáng buồn.

Sriranda nhìn đài phun

nước dưới ánh trăng, chỉ hy vọng đêm vũ hội hôm nay có thể nhanh chóng

trôi qua. Cô muốn về nhà tưởng niệm chiếc giường mềm mại.

Đúng lúc này, một đợt tiếng bước chân từ xa đến gần, bên trong còn mang theo âm thanh cười duyên của cô gái : “ Thật vậy chăng, gạt người, tôi mới

không tin đâu, trên thế giới sao lại có chuyện thái quá như vậy, khẳng

định là anh đang chọc tôi….”

Sriranda trực giác muốn lảng

tránh, ai ngờ nửa câu nói sau lại nhắc tới một cái tên : “………Isaac thiếu gi