
g không thích hợp để ở nữa, không có biện
pháp, vẫn nên đi ra ngoài hội họp với mẹ cùng chị hai đi, có lẽ hai
người đang tìm cô cũng nên. Nghĩ đến đây cô mới đẩy cửa phòng ra, thẳng
đi ra ngoài.
Vương tử còn chưa có xuất hiện, mọi người
không có cách nào khiêu vũ chỉ phải tụm ba tụm năm nói chuyện phiếm.
Nhưng thật ra bên trong đại điện cũng có rất nhiều cô gái vây quanh nhau thường thường cười duyên làm cho người ta chú ý. Cô thấy mẹ đang đứng
một mình, chằng biết Nicole đi đâu, liền đi tới bên người Lidya hỏi : “
Sao lại thế này ? Nicole đi đâu vậy ?”
“Đấy.” Mẹ bĩu môi
chỉ về nơi một đám cô gái đang tụ tập, vẻ mặt thực cảm khái, không biết
là bi hay là hỉ,“Sát thủ cưa gái, ác ma tình trường đến đây, tâm Nicole
liền bay theo.”
Sriranda liền hiểu : “ Như vậy người ở
chính giữa kia là Isaac?” Khó trách mặt các thiếu nữ đều dỏ hồng, hoàn
toàn khác với ngày thường rụt rè cao quý, bây giờ lại giống với những kẻ mê trai, càng thật đáng buồn là chị của cô cũng là một trong số đó.
“Con đi kêu chị ấy ra?”
Lidya lắc đầu, vô lực nói : “Quên đi, dù sao Isaac cũng sẽ không coi trọng nó.”
Mẹ là người thực khôn khéo, Sriranda lại lần nữa ý thức được điểm này, dù
rằng bên ngoài thấy bà cùng Nicole giống nhau, đều nông cạn hư vinh,
nhưng trên thực tế, bà có ý nghĩ cùng tâm cơ mà Nicole không thể sánh
kịp, còn có năng lực xem thế sự thấu triệt.
Cũng khó trách
bà có thể đem tâm của đại phú ông Nicole nắm chặt, làm cho vị kế phụ kia đối với bà nói gì nghe nấy, sủng ái tận trời.
Lại nói
tiếp, kỳ thật mình cùng Nicole đều lây dính ánh sáng từ mẹ, nếu không có mẹ các cô bây giờ có lẽ còn ở tại căn phòng đơn sơ, vì ba bữa ấm no mà
chết vì vất vả.
Sriranda thản nhiên nghĩ, có lẽ mình nên học được thấy đủ cùng tạ ơn, mà không phải oán giận cùng khủng hoảng.
Lúc này, không khí chung quanh có chút không thích hợp, cô kinh ngạc ngẩng
đầu lại phát hiện rất nhiều người đang nhìn mình, quay người lại, nguyên lai là Isaac đã bỏ lại các thiếu nữ đang vây lấy anh ta, đi thẳng tới
chỗ cô.
Người này lại muốn làm gì?
“Hi….” Vẫn
rêu rao nâng cánh tay phải lên như vậy, vô cùng thân thiết chào hỏi với
cô, khóe môi mỉm cười, giống như thấy người trong lòng,“Cô đi đâu vậy?
Ta vẫn tìm mà không thấy cô.”
Nhưng mà, đối với hắn, cho tới bây giờ cô cũng sẽ không bày ra sắc mặt hoà nhã,“Liên quan gì đến anh ?”
“Vừa rồi cô đi nhanh quá, ta còn chưa có nói xong, bởi vậy cố ý tìm cô để
nói xong thôi.” Isaac đứng trước mặt cô, lại phất phất tay với những
người đang tò mò ở xung quanh, mọi người ý thức được mình thất thố, vội
vàng xoay người tiếp tục làm việc của mình, không còn lộ liễu chính diện nhìn bọn họ chằm chằm nữa.
“Tôi với anh không có gì để nói .”
Isaac tuyệt không sinh khí, cười tủm tỉm nói : “Mặc kệ nói như thế nào thì
tốt xấu gì chúng ta cũng lớn lên cùng nhau , tuy rằng cô không nhận ân
tình của ta, nhưng ta cảm thấy mình vẫn phải nhắc nhở cô một việc — trên danh nghĩa là vương tử vì tự mình chọn lựa vị hôn thê, nhưng trên thực
tế thì người chân chính quyết định cuối cùng vẫn là quốc vương cùng
vương hậu. Bởi vậy, thay vì nghĩ đợi lát nữa làm sao để tạo ấn tượng với vương tử, không bằng hiện tại đi tìm vương hậu tán gẫu một chút, bồi
dưỡng cảm tình.”
“Những lời anh muốn nói đã nói hết ?”
“Còn có, ta nghĩ nói cho cô, đối với việc tuyển phi của vương thất thì xuất
thân là cực kì trọng yếu .”Anh chậm rãi nói, ý vị thâm trường.
Sriranda có chút không kiên nhẫn ngẩng đầu, đang muốn đáp lại anh ta vài câu nói móc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của anh thì cả người lại ngẩn ra — đó
là vẻ mặt mà cô chưa bao giờ thấy qua trên mặt anh– nghiêm túc mà đứng
đắn.
Isaac · Vera, danh gọi hoa hoa công tử thành Jacob,
tại chớp mắt này giống như bỗng nhiên trở nên thành thục hơn mười tuổi,
không còn là một thiếu niên ngả ngớn, mà như một thân sĩ chân chính.
Sriranda động động môi vài cái, trong lúc nhất thời ngược lại không biết nên nói cái gì.
Isaac đem mọi phản ứng của cô đều thu vào mắt, dương môi cười, nhún vai,“Bất
quá thế sự đều rất khó nói , cũng không phải hoàn toàn không thể…… A,
mới nửa năm không gặp, Nicole thật đúng là càng ngày càng đẹp……”
Sriranda theo tầm mắt của hắn anh đến trên người chị hai, chị hai vẻ mặt khẩn
trương nhìn bên này, vẻ mặt câu nệ mà ngượng ngùng, không còn kiêu ngạo
và lông bông như ngày thường.
“Chậc chậc …, cùng là chị em mà sao so với một nửa của cô ấy mà cô còn kém xa?” Isaac vô sỉ đem ánh mắt quay lại nhắm ngay cô.
“Đừng đánh chủ ý lên người chị ấy!” Cơ hồ là không kịp nghĩ đã đem những lời
này thốt ra . Sriranda thầm kêu một câu không xong, quả nhiên, con mắt
xanh biếc nheo lại, biểu tình Isaac trở nên cực kì quỷ dị,“A? Nói xem,
vì sao không thể đánh chủ ý lên người cô ấy?”
“Chị của ta là muốn làm Vương phi !”
Isaac bật cười, lông mi chớp chớp, buồn cười nhìn cô.
Sriranda nghiêm mặt, tiếp tục từng chữ từng chữ nói : “Nếu bởi vì anh mà khiến
chị ấy không làm được Vương phi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.”
Isaac thu hồi tươi cười, lộ ra thần sắc khó