
chẳng buồn để ý đến tôi, đi thẳng ra ngoài.
Nhân viên bán hàng trả lại cho tôi một tờ 10 tệ và hai đồng 1 tệ.
“Em xem,” tôi bước tới cạnh Noãn Noãn, chỉ vào chân dung Mao Trạch Đông
trên tờ 10 tệ, nói: “Mao chủ tịch không nỡ xa bọn mình, thay quần áo cái lại trở về rồi này.”
“Bắc thất!” Noãn Noãn nói.
“Mắng hay lắm,” tôi nói, “câu này đúng là dùng thế đấy.”
Ra khỏi Nội Liên Thăng, Noãn Noãn nói em muốn đi mua một thứ, mười phút sau sẽ quay lại, rồi liền chạy mất tiêu.
Đợi chưa đầy năm phút, tôi đã thấy chán, bèn mua cây kẹo gậy, ngồi xổm xuống góc tường vẽ vòng tròn.
“Mua xong rồi.” Noãn Noãn chạy trở lại, hỏi: “Anh đang làm gì đấy?”
“Anh đang diễn cảnh đứa trẻ bị lạc mẹ.” Tôi đứng dậy.
“Đúng là mất mặt.” Noãn Noãn nói.
“Em mua gì thế?” tôi hỏi.
“Mấy hôm nữa rồi anh sẽ biết.” Noãn Noãn úp úp mở mở.
Phố đi bộ Đại Sách Lan kéo dài từ đông sang tây không đến 300 mét, nhưng tôi và Noãn Noãn vẫn đi bộ đến hai chân mỏi nhừ.
Vừa may trước cửa Đồng Nhân Đường có chỗ để ngồi, chúng tôi bèn ngồi xuống nghỉ giải lao.
“Chỗ này thích thật, cho mọi người được ngồi,” tôi nói. “Nếu như trời nóng
quá đi bộ đến ong đầu, có thể vào luôn bên trong gặp bác sĩ bốc thuốc.”
Đúng thế.” Noãn Noãn lau mồ hôi, đưa cho tôi một bình sữa chua.
Tôi phát hiện mùa hè ở Bắc Kinh dường như không thể thiếu được sữa chua lạnh.
“Hay đọc tin trên báo về Đại Sách Lan, đến hôm nay mới có dịp đến đây dạo phố,” Noãn Noãn nói.
“Là những tin thế nào?” tôi hỏi.
“Phần lớn đều là giới thiệu về các cửa tiệm cổ hàng trăm năm, thỉnh thoảng cũng có thông tin về việc dỡ bỏ tu sửa.”
“Dỡ bỏ thật á?”
“Chắc là tu sửa. Nhưng tu sửa xong phong vị kinh kỳ có còn không thì cũng
không biết được,” Noãn Noãn nói. “Tuổi này rồi, những thứ cần thuần
khiết luôn rất chóng chết.”
Em nhìn ánh chiều tà, hồi lâu lại
nói: “Dưới ánh chiều tà, bóng dáng người con gái ngồi nơi Đại Sách Lan
uống sữa chua, có lẽ về sau cũng chẳng thể nhìn thấy nữa.”
“Nhưng tinh thần của em sẽ vẫn luôn trường tồn,” tôi nói.
“Nói cái gì thế.” Noãn Noãn bật cười thành tiếng.
Cũng gần đến giờ về, mọi người chầm chậm đến đầu phố phía đông Tiền Môn tập trung.
Tôi thấy biển hiệu “Toàn Tập Đức” phía đối diện, liền hào hứng nói với Noãn Noãn: “Toàn Tập Đức kìa!”
“Muốn ăn vịt quay à?” Noãn Noãn hỏi.
“Ừ.” Tôi gật đầu. “Hôm nay hình như có mời miễn phí.”
“Thật không?” Noãn Noãn giật thót mình. “Làm sao thế được?”
“Anh vừa mới thấy trước cửa tiệm có xếp mấy băng ghế dài, chắc là mời xem miễn phí người ta ăn vịt quay.”
“Anh...” Noãn Noãn không nói tiếp nữa, quay ngoắt đi không thèm để ý đến tôi.
Hai mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm vào tiệm vịt quay Toàn Tự Đức phía đối diện.
“Lương Lương,” Noãn Noãn nói, “nếu anh muốn ăn, lần sau đến Bắc Kinh em sẽ mời anh.”
“Đây là lời hứa trong gió hả?”
“Hả?”
“Lúc có gió không nên hứa gì cả, làm vậy sẽ là lời hứa gió bay đấy.”
“Em có như anh đâu,” Noãn Noãn nói. “Em nói muốn tới Noãn Noãn, anh đến một lời hứa cho tử tế cũng không có.”
“Xe đến rồi,” tôi nói.
“Lại vờ vịt nữa.” Noãn Noãn khẽ hừ một tiếng.
Quay về trường ăn cơm xong, mọi người lại tập trung trong giảng đường trưng bày chiến lợi phẩm hôm nay.
Chiến lợi phẩm hôm nay vô cùng phong phú, xem ra hầu bao của rất nhiều người đều đã thất thoát không ít ở Đại Sách Lan.
Từ Trì cho tôi xem ảnh cậu ta chụp ở Đại Sách Lan, có một bức chụp bóng lưng tôi và Noãn Noãn đang kề vai uống sữa chua.
Nhớ tới lời Noãn Noãn nói lúc đó: “Tuổi này rồi, những thứ thuần khiết luôn rất chóng chết."
Không biết lần sau tới Bắc Kinh (nếu như vẫn còn có lần sau), những thứ thuần khiết nào sẽ ra đi trước đây?
Và còn thứ thuần khiết nào vẫn rất thuần khiết?
Nằm trên giường nhắm chặt mắt, tôi thấp thoáng nghe thấy vài âm thanh.
Có lẽ là do ảnh hưởng của vách hồi âm ở Thiên Đàn, tiếng cười của Noãn Noãn vẫn cứ vọng lại trong tim tôi. “Hôm nay đổi gió chút, chúng ta sẽ đến Đại học Bắc Kinh nghe giảng,” thầy Lý nói.
Sinh viên Bắc Kinh trong đoàn chúng tôi không có ai học Bắc Đại *, đến đại
học Bắc Kinh nghe giảng là điều rất mới mẻ đối với họ, còn đối với sinh
viên Đài Loan, chuyến đi này ít nhiều mang ý nghĩa hành hương.
* Đại học Bắc Kinh được gọi tắt là Bắc Đại.
Chúng tôi vào Bắc Đại qua cổng Tây.
Không ngờ cổng vào ngôi trường này lại mang kiến trúc cửa hoàng cung cổ điển, ba cánh cổng sơn đỏ nhìn vô cùng bắt mắt.
Nếu không phải ở giữa treo tấm biển “Đại học Bắc Kinh”, tôi còn tưởng đây hẳn phải vương phủ hay cung điện gì chứ.
Hai con sư tử đá được đẽo khắc tinh xảo, uy nghiêm trấn hai bên trái phải
cổng trường, ánh mắt rực sáng long lanh rất có thần, bất nộ tự uy.
“Đây là sư tử đá trong Viên Minh Viên”, thầy Lý nói.
Cổng trường nườm nượp người qua lại không ngơi nghỉ, nhưng lại chẳng có ai
để ý đến hai con sư tử đá đã trải qua hàng trăm năm thăng trầm này.
Từ cổng Tây bước vào Bắc Đại, thứ đầu tiên đập vào tầm mắt, là hai cột hoa biểu đứng sừng sững chót vót trên thảm cỏ.
Dưới sự tương phản của nền cỏ xanh rờn, cột hoa biểu đội ánh dương trở nên vô cùng khiết bạch trang nghiêm.
Tôi nhớ