
lại cột hoa biểu đã nhìn thấy ở Tử Cấm Thành, trong lòng dậy lên
một nghi vấn: Sao trong khuôn viên trường lại dựng cột hoa biểu?
“Đôi hoa biểu này cũng là lấy từ Viên Minh Viên,” thầy Lý nói.
Lại là từ Viên Minh Viên?
Đi thẳng về hướng đông có thể thấy rất nhiều các tòa nhà xây dựng theo
phong cách kiến trúc Minh – Thanh, rất điển nhã, với những vạt cây xanh
bao bọc xung quanh.
Noãn Noãn kể với tôi, thầy Lý tốt nghiệp trường Bắc Đại, còn di tích Viên Minh Viên thì nằm ngay cạnh trường này.
Thầy Lý nói trường Bắc Đại nổi tiếng nhất là “nhất tháp hồ đồ”, nghe hệt như nhất loạt hồ đồ.
Cái gọi là “nhất tháp hồ đồ” chính là chỉ tháp Bác Nhã, hồ Vị Danh và đồ thư quán tức thư viện Bắc Đại.
Đi qua một dãy đồi cây cối um tùm, liền thấy hồ Vị Danh, tháp Bác Nhã đứng sừng sững trên bờ hồ tây nam.
Chúng tôi đi thành hàng một men theo bờ hồ Vị Danh, bóng tháp Bác Nhã thấp thoáng ẩn hiện trên mặt hồ, cảnh đẹp vô cùng.
Những gợn sóng li ti đuổi trên mặt nước, hàng dương liễu trên bờ duyên dáng
rủ bóng, giữa hồ lại có một hòn đảo nhỏ điểm xuyết giữa sắc hồ bóng
tháp.
“Ban đầu khi đặt tên cho hồ này, có rất nhiều cái tên được
đưa ra nhưng đều không khiến người ta hài lòng,” thầy Lý nói, “cuối cùng Đại sư Quốc học Tiền Mục bèn đặt luôn hồ là ‘Vị Danh’ tức ‘chưa có
tên’, cái tên Vị Danh cũng lưu truyền rộng rãi từ đó.”
“Sau này anh cũng muốn làm Đại sư Quốc học,” tôi nói.
“Ý, muốn quyết tâm phấn đấu hả?” Noãn Noãn cười rất dễ thương.
“Ừ.” Tôi gật đầu. “Anh dốt nhất là đặt tên, nhưng nếu làm Đại sư Quốc học rồi thì sẽ không còn khó khăn gì nữa.”
Noãn Noãn đi ra chỗ khác, không thèm nói gì với tôi nữa.
Nhưng nhỡ may lại nhiều Đại sư Quốc học quá, e rằng cũng vẫn còn khó khăn.
Ví dụ như có hai người Trung Quốc xa lạ gặp nhau trên nước Mỹ, chuyện nọ chuyện kia qua lại, uống rượu cười nói vui vẻ.
Người thứ nhất nói anh ta sống ở tòa nhà Vị Danh trên đường Vị Danh, người
thứ hai liền hào hứng nói: Trùng hợp quá, tôi cũng thế đấy.
Người thứ hai nói anh ta tốt nghiệp trường cấp III Vị Danh, bờ song Vị Danh gần trường là nơi anh ta có mối tình đầu tiên.
Tôi cũng thế đấy! Người thứ nhất cực kỳ xúc động.
Hai người rưng rưng nước mắt vài giây sau bèn ôm chầm lấy nhau, hai con
cháu Viêm Hoàng tương phùng nơi đất lạ xa xôi, thật đúng là tha hương
gặp cố nhân! Hai người đều kêu lên hôm nay để tôi mời.
Nhưng rồi tiếp tục câu chuyện mới phát hiện ra một người ở Bắc Kinh, người kia ở Thượng Hải.
Cuối cùng người Bắc Kinh nói: Người Thượng Hải thực dụng lắm, người Thượng
Hải nói: Người Bắc Kinh ngoan cố lắm, ánh dương đã dần khuất nơi triền
tây mà tiền rượu vẫn chưa ai trả.
“Vẫn còn chưa xong à,” Noãn Noãn dừng lại, quay đầu trừng mắt với tôi.
“Còn xíu nữa thôi, cố kiên nhẫn một chút,” tôi nói.
“Nói mau lên.”
“Đã vô danh rồi, vậy cũng sẽ vô tranh,” tôi nói. “Hai từ Vị Danh dường như
để nhắc nhở tất cả sinh viên Bắc Đại không cần màng danh lợi, rộng lượng không tranh chấp. Anh nghĩ đây mới là chủ ý của Tiền Mục tiên sinh.”
“Câu này mới còn ra hồn.” Noãn Noãn bật cười.
“Nếu học ở đây, hẳn phải dễ kiếm bạn gái lắm,” tôi nói.
“Hả?”
“Trường bọn anh cũng có một cái hồ, đi một vòng chưa hết mười phút. Nhưng đi
dạo với con gái thì mười phút sao đủ được? Đành đi tiếp vòng thứ hai,
vòng thứ ba, vòng thứ tư…” Tôi thở dài một tiếng, rồi nói tiếp: “Cuối
cùng cô gái kia không chịu được nữa bèn nói: Đừng có dẫn tôi đi vòng
vòng nữa! Chúng ta chia tay! Đừng tới tìm tôi nữa! Ba dấu chấm than kinh hoàng đã kết thúc một cuộc tình thế đấy.”
“Thế thì sao hồ Vị Danh lại giúp người ta có bạn gái?” Noãn Noãn hỏi.
“Hồ Vị Danh vừa rộng vừa đẹp, thanh niên nam nữ tan học xong đến đây dạo bộ đến cả quên cả thời gian. Đi mãi đi mãi, chàng trai bèn nói: Anh
nguyện trở thành ngọn tháp Bác Nhã sừng sững uy nghi, còn em là nước hồ
Vị Danh dịu dàng đa tình, anh một bước không đi, ngày ngày đứng đó, chỉ
mong bóng mình mãi chiếu xuống lòng em. Có khi còn chưa đi hết nửa vòng
hồ, một cặp tình nhân đã ra đời rồi.”
“Sao đơn giản thế được.” Noãn Noãn không tán thành.
“Nếu như chàng trai nói: Chúng ta nhất định sẽ mãi ở bên nhau, vĩnh viễn dài lâu, không chia không lìa, không quản gió, không quản mưa, cũng không
quản sấm sét. Liên quân Anh Pháp có thể đốt trụi Viên Minh Viên, cũng
không sây sát được hòn đá trong lòng anh, bởi trên hòn đá trung thành ấy có khắc tên em. Thế này thì sao?” tôi hỏi.
“Quá sến,” Noãn Noãn nói, “Anh thử lại đi.”
Tôi ngoẹo đầu nghĩ ngợi hồi lâu mà chẳng nặn nổi câu nào nữa.
“Không nghĩ ra chứ gì.” Noãn Noãn cười khúc khích, “vậy em có thể rảnh tai được rồi.”
“Dù gì thì hồ cũng đủ lớn, có thể đi rất lâu” tôi nói, “đi dạo lâu trong
cảnh đẹp nên thơ này, có là người sáp cũng lây thêm vài phần ý thơ.”
“Như anh thì không thể rồi, anh chỉ biết nói nhảm thêm thôi,” Noãn Noãn nói.
Đi tiếp chừng mười lăm phút nữa, tháp Bác Nhã đã gần ngay trước mặt.
Tháp Bác Nhã được xây giả theo tháp đèn cổ Thông Châu, có mười tầng, cao 37 mét.
“Các bạn thử đoán xem, tòa tháp này dùng để làm gì?” thầy Lý chỉ tòa tháp