
ợ nói ra mấy câu kỳ quái.”
“Nếu như kỳ thật, thì em đành chấp nhận vậy.” Noãn Noãn bật cười.
“Vừa rồi anh muốn nói, thực ra có đến Cung Vương Phủ hay không cũng chẳng
thành vấn đề, vì đến Bắc Kinh lần này quen được em, đã là một cái phúc
lớn rồi.”
Noãn Noãn mỉm cười ngượng nghịu, khẽ đưa mắt nhìn ra hồ.
Tôi thấy em không nói gì, cũng không nói nữa, ánh mắt cũng dần dần hướng ra hồ.
“Dưới hồ có cá đấy,” rất lâu sau, Noãn Noãn rốt cuộc cũng lên tiếng.
Trên mặt nước có năm sáu con cá nhỏ dài chừng ba xăng ti mét đang bơi lội
tung tăng ven bờ, Noãn Noãn nhúng tay phải xuống nước, đùa giỡn theo đàn cá.
Tôi cũng nhúng tay phải xuống hồ, lúc thì đùa phía sau chúng, lúc lại vượt lên chặn đầu.
“Ấy, anh đừng có làm thế, làm cá sợ bây giờ,” Noãn Noãn cười nói.
“Thế em sợ rồi à?” tôi hỏi.
Noãn Noãn không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
“Ừm... vậy...” tôi hơi bứt rứt không yên, “anh chỉ là nói ra chút cảm nghĩ thôi, em đừng bận tâm nhé.”
“Không sao,” Noãn Noãn nói.
Tay phải của tôi và Noãn Noãn vẫn đang ngâm trong nước, khựng lại không
động đậy, như thể trong không khí có một thứ cảm giác tinh khiết, chỉ
cần khẽ khuấy động mặt nước hoặc thu lại tay về sẽ có thể phá hỏng sự
tinh khiết ấy.
“Sao miệng anh hôm nay nói ngọt thế?” Noãn Noãn nói. “Anh nói thật xem, có phải vì ăn
“Cũng có thể,” tôi nói.
“Ăn xong bánh rán sữa, đến giờ hương vẫn còn lưu trong miệng em đây này.” Noãn Noãn nhoẻn miệng cười.
“Anh cũng thế,” tôi nói. “Nhưng dù anh có ăn một đĩa lớn đậu phụ thối, miệng thối thì cũng vẫn sẽ nói thế. Vì đấy không phải lời đầu môi chót lưỡi,
mà xuất phát từ trong lòng anh.”
Sau đó là một quãng im lặng.
Tôi nhìn đồng hồ, quyết định phá vỡ bầu không khí im lặng, nói: “Noãn Noãn, cũng gần đến giờ tập trung rồi đấy.”
Noãn Noãn thu tay phải lại, đứng lên.
Tôi cũng đứng lên, xoay xoay cổ cho đỡ mỏi vì ngồi lâu.
Tay trái Noãn Noãn đang rút khăn giấy khỏi túi, tôi đột nhiên nói: “Đợi chút.”
“Hả?” Noãn Noãn dừng tay lại, nhìn tôi.
“Em xem,” tôi chỉ xuống hồ nước, “hồ nước này giống cái gì?”
Noãn Noãn quay đầu quan sát chăm chú hồ nước, rồi khẽ kêu thầm một tiếng: “Giống con dơi.”
“Cuối cùng chúng ta cũng hưởng được phúc khí rồi.” Tôi cười hả hê. “Đừng lau tay khô đấy.”
Đi được mấy bước, Noãn Noãn bỗng lấy tay phải búng nước lên mặt tôi, cười cười nói: “Cho mặt anh cũng được hưởng chút phúc khí.”
Những giọt nước làm mắt kính tôi bị lóa, gỡ kính xuống lau khô rồi đeo lại, Noãn Noãn đã chạy đi xa tít.
Đến khi tôi tới được cửa lớn Cung Vương Phủ tìm Noãn Noãn định báo thù, tay phải cũng đã khô cong.
Thầy Lý dẫn cả đoàn đến một khu ngõ cổ vắng vẻ, bữa tối sẽ là những món ăn thường ngày của người Bắc Kinh.
Cửa tiệm không lớn lắm bị đám sinh viên chúng tôi ngồi cho chật ních.
Bác chủ tiệm biết một nửa số chúng tôi là từ Đài Loan tới, bèn đi từng bàn hỏi: “Có ăn quen không?”
“Có phải ăn không quen thì không cần trả tiền không?” tôi quay sang hỏi Noãn Noãn.
“Nói bé thôi.” Noãn Noãn lấy cùi chỏ huých huých tôi.
“Có phải ăn không quen...” tôi tăng cao âm lượng.
“Này!” Noãn Noãn hốt hoảng, kéo mạnh tay áo tôi, làm đũa trên bàn rơi hết xuống đất, phát ra tiếng kêu khô khốc.
Bác chủ bước lại, hỏi tôi và Noãn Noãn: “Ăn có quen không?”
“Quen lắm, rất quen, cực kỳ quen bác ạ,” Noãn Noãn vội vàng trả lời.
“Thực ra là không quen lắm,” tôi nói. “Cháu không quen ăn mấy đồ ngon thế
này, cứ thấy có gì đó không thật, cứ như trong mơ vậy.”
Bác chủ ngây người một lúc, rồi bật cười ha hả, vỗ vai tôi nói: “Chàng trai tốt, đúng là một chàng trai tốt.”
“Anh cứ phải nói linh tinh mới ăn được cơm đấy à?” Giọng Noãn Noãn có chút bất lực.
“Quen lắm, rất quen, cực kỳ quen,” tôi cười cười nói, “em lợi hại đấy, ba kiểu quen hợp nhất, đúng là vô địch”
Noãn Noãn và một miếng cơm, cũng tự thấy buồn cười, không nhịn nổi nữa, bật cười khúc khích.
Bữa cơm rất thịnh soạn, có bắp cải luộc, đậu phụ tiêu cay, tôm rang, chân
giò tỏi, thịt thái chỉ xốt xì dầu đặc sản Bắc Kinh, vân vân, món nào
hương vị cũng đậm đà lại rất trôi cơm, khiến tôi ăn liền ba bát.
Thầy Lý bước đến bàn chúng tôi, mỉm cười nói: “Ông chủ tiệm vừa nói với thầy hôm nay giảm giá vịt quay, có làm chút không?” Mọi người tức khắc đặt
đũa xuống, vỗ tay rào rào. Cứ thế hết bàn này đến bàn khác dậy lên tiếng vỗ tay.
Xem ra bọn sinh viên chúng tôi quả thật đã được hưởng phúc rồi.
Ăn xong, rời khỏi tiệm, bác chủ tiệm còn ra tận cửa tiễn chúng tôi.
Tôi nói với bác: “Hoan nghênh lần sau lại tới chơi Bắc Kinh.”
Bác chủ tiệm lại cười ha hả nói: “Thằng nhóc này được lắm.”
Tôi ăn quá no, vừa lên xe đã ngồi phịch xuống ghế, bị Noãn Noãn mắng: “Đồ tham ăn.”
Lúc xuống xe, cũng phải nhờ cậu em khóa dưới kéo dậy, tôi mới đứng lên được.
Mọi người dường như đã thành nếp, kết thúc một ngày hoạt động, quay về trường tắm giặt xong, lại tập trung tại giảng đường.
Cậu em khóa dưới mua một cái áo phông có in chữ Phúc, đem trải lên bàn cho mọi người rầm rộ nghiên cứu cái chữ.
“Đã ngẫm nghĩ ra chưa?” thầy Lý bước vào hỏi.
“Vẫn chưa ạ,” mọi người đồng thanh trả lời.
“Bộ bên ph